Chương 13: Bái sư

Chỉ thấy lão giả khoái trí cười ha hả khi nhìn bộ dáng ủy khuất của hắn. Lão lại chậm rãi nói tiếp:

- Nếu hôm nay tiểu tử ngươi không gặp lão phu, ta tin tưởng chỉ vài ba ngày nữa với sự luyện tập điên rồ của ngươi, khối bảo tàng kia sẽ ngày càng bành trướng tới cực hạn, khi đó ngươi sẽ như một quả bóng hơi, bạo thể mà chết.

Nghe tới đây, liên hệ lại tình trạng bản thân vừa rồi, hắn thầm kinh sợ, quả nhiên suýt chút nữa hắn đã tự sát thành công rồi.

- Vậy lão bá bá, theo ngươi ta phải làm sao? Ta biết lão bá bá ngươi tiên phong đạo cốt, nhất định sẽ có cách mà.

Hắn liền ra sức xu nịnh lão, chỉ thấy lão thầm khoái trí, cười ha ha nói:

- Bảo tàng của ngươi, lão phu tất nhiên có thể nắm chắc mở ra, có điều, ngươi phải tình nguyện bái ta làm sư.

- Bái sư? - Hắn ngớ người hỏi.

- Thì ra lão già này chặn đường của ta, nói năng lảm nhảm nhiều như vậy, hoá ra là muốn ta bái lão làm sư phụ, hòng chiếm tiện nghi của ta.

- Đúng vậy, chỉ có cách này mới cứu được ngươi. - Lão già ra vẻ tự phụ, thư thả đáp.

- Vậy thì khỏi cần làm phiền lão bá. Cáo từ.

Nói xong, hắn liền quả quyết quay người đi, trước sự bất ngờ há hốc miệng của lão. Lúc sau, lão liền tức giận phùng mồm trợn mép. Bất quá, không thể để vịt quay đến miệng còn bay mất, lão liền gọi với theo.

- Tiểu tử. Ngươi thực sự không sợ chết sao?

Hắn khoát tay, nói:

- Cùng lắm từ mai, ta sẽ không luyện tập nữa, vậy chẳng phải sẽ không chết sao?

- Ách. Tên này...hắn..hắn tức chết lão phu mà. Thiên hạ này, người muốn bái ta làm sư còn không nhiều kể siết, vậy mà hắn được tiện nghi còn không cần. Vì lôi chủng kia, ta nhịn...ta nhịn..

- Tiểu huynh đệ, nếu ngươi không tình nguyện bái ta làm sư, vậy hay để lão bái ngươi làm sư,..ách..lão phu bái ngươi làm đồ đệ.

- Hả. Lão bái ta làm đồ đệ? Hahaha. Lão bá ngươi thực sự là cực phẩm nha. Chuyện ngược đời vậy, mà ngươi cũng nghĩ ra được.

Thấy bản thân mình tự phụ cả đời anh minh, lại bị một tên tiểu tử chiếm tiện nghi, còn khoái trí hả hê cười trước mặt lão. Lão hừ lạnh một tiếng, hai ngón tay phải chụm lại, phất nhẹ một cái.

- Chíu...

Tử Phong chỉ kịp thấy một luồng sức mạnh tạt qua rát mặt, hai mắt bất giác nhắm chặt, nghiêng đầu tránh né. Đúng lúc này, chợt ngay sau lưng hắn, một cành cây lớn kêu lên răng rắc rồi đổ ầm xuống.

Chỉ thấy tại thân cây, vết cắt nhẵn nhụi sáng như gương, khiến hắn vô cùng hoảng sợ, lắp bắp:

- Lão bá bá, đây là ảo thuật gì?

- Ảo thuật? Ngươi xem lão là đám lang băm giang hồ chuyên đi lừa gạt sao.

Nghĩ tới đây, lão chỉ muốn lao tới, một tay chụp chết hắn. Nhìn thần sắc muốn tức đến nổ phổi của lão, hắn thầm cười trộm. Lão già này xem ra muốn thu ta làm đồ đệ đến phát điên rồi, nếu bái lão làm sư phụ, xem ra trước mắt cũng không có gì là không tốt. Nếu lão dạy cho ta mấy trò tiểu xảo này, ra đường không phải sẽ có thêm một chiêu trò tán gái sao. Hắc hắc.

- Lão phu nói cho ngươi biết, đây chính là kiếm khí, tuyệt kỹ thành danh của lão phu, có phải rất lợi hại không?

- Kiếm khí, không thể nào? Lão tưởng đây là thế giới võ hiệp sao? Có phải tiếp theo lão sẽ giảng giải cái gì Trúc cơ, Nguyên Anh,...cái gì mà chiêu thức, võ học thiên hạ đệ nhất....

Đang nói, hắn chợt dừng lại, vì hắn cảm thấy, nếu hắn nói thêm câu nữa, có thể sẽ bị lão gì kia một tay tát chết.

- Được rồi, lão bá. Ta tin lão, cũng đồng ý bái lão làm sư, nhưng trước hết, ngươi cũng phải bày tỏ ra một chút thành ý chứ.

- Còn muốn lão phu bày tỏ thành ý, tên tiểu tử này thật muốn lão phu tức chết mà. Ta nhịn. Ta nhịn.

- Được rồi, tiểu tử, lão phu trước tiên sẽ truyền dạy cho ngươi một bộ 72 thức "Kim cang bá thể quyết". Bộ quyền pháp này chủ yếu là giúp ngươi cường thân kiện thể, khai thông kinh mạch, gân cốt vững chắc, tạo nền tảng thực tốt cho sau này.

- 72 thức ..Ây. lão bá, à quên. Sư phụ. Ta không phải tự cung chứ? Vậy ta thà chết không cần a.

Hắn giả bộ ủy khuất làm lão già kia hai mép co giựt, tên tiểu tử này thực sự cuồng mấy bộ phim tàu vớ vẩn kia sao.

- Hừ. Tiểu tử, ngươi hãy nhìn cho kỹ.

Nói tới đây, lão giả liền chậm rãi thi triển một lần 72 tư thế kỳ quái của Kim cang bá thể như lão nói.

Chỉ thấy hắn đứng bên cạnh, vừa gãi đầu gãi cổ vừa ngáp, thỉnh thoảng lại liếc ngang liếc dọc, không hề có hứng thú tập trung vào màn biểu diễn của lão.

Lão già liền cố nén tức giận, diễn luyện hết một lần cái gọi là tuyệt học mà lão tâm đắc, rồi dừng lại, trợn mắt hỏi hắn.

- Tiểu tử, ngươi nhìn kỹ chưa?

- À. Ta đã theo dõi rất kỹ, có điều, sư phụ, ngài xem thân thể ta gầy gò ốm yếu, thường ngày ăn còn không đủ no, lại phải làm việc quần quật từ sáng tới tối, lại còn phải đến trường nữa. Ngươi xem, ta quả thật là lực bất tòng tâm mà.

Lão già hai mắt trợn tròn, khoé miệng co giựt liên hồi, nhìn dáng vẻ bỉ ổi của hắn. Đành ngẹn ngào móc từ trong túi ra một chiếc thẻ màu đen, đưa cho hắn, dáng vẻ tựa hồ không cam tâm.

Chỉ thấy véo một tiếng, chiếc thẻ đen đã biến mất cùng tên tiểu tử kia, chỉ còn lại vài âm thanh vang vọng.

- Sư phụ, cám ơn người. Đệ tử nhất định sẽ ghi nhớ. Hắc hắc

- Làm sao mà ta nghe như hắn đang vĩnh biệt ta vậy, tên tiểu tử này..ách. Sao ta cảm giác như đang gặp phải một tên tiểu thần côn vậy nhỉ.

- Mẹ kiếp. Tiểu tử, lão phu còn chưa biết tên của ngươi.

---

Dương Tử Phong chạy thẳng một mạch, lòng vòng qua vài con phố sau đó trui vào một ngõ vắng, chậm rãi theo dõi một hồi lâu, khi không thấy ai bám theo, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn trở về nhà.

Nhìn chiếc thẻ đen trên tay, phía trên in nổi một dòng chữ Mạc Thanh Thiên màu vàng kim chói mắt, hắn thầm nghĩ chiếc thẻ này thiết kế tinh xảo như vậy, xem ra giá trị không nhỏ nha. Còn Mạc Thanh Thiên, không lẽ là tên lão già kỳ quái kia. Hắn còn đang mải mê ngắm nghía chiếc thẻ trên tay thì chợt từ phía trong quán,giọng một nữ nhân vang lên:

- Phong nhi. Ngươi đi đâu, hại ta kiếm ngươi cả buổi sáng.

Người buớc tới chính là Dương Diễm Vân chứ đâu thể là ai khác. Chỉ thấy trong lời nói của nàng lúc này vừa có chút ôn nhu, lại pha thêm chút hờn dỗi như nữ nhân mới yêu.

- À. Cô cô, chẳng là ta thấy ở nhà có chút bí bách, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.

- Phong nhi, ngươi đánh nhau với người khác.

- Ách, đâu có đâu cô cô.

- Vậy sao quần áo ngươi, còn mặt mũi ngươi, làm sao lại như thế này?

Nàng liền vội bước tới, kiểm tra thân thể hắn, cũng may tuy bề ngoài hắn có chút rách rưới, bẩn thỉu nhưng toàn thân đều không có vết máu. Nàng thở ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn có phần đau xót, liền nắm lấy tai hắn kéo thẳng lên lầu.

- Tên tiểu tử ngươi, suốt ngày chỉ biết làm người khác lo lắng. Mau theo ta lên lầu, hôm nay ta phải dạy dỗ lại tiểu tử ngươi mới được.

- Ách. Cô cô. Tai ta rất mẫn cảm..ách. Xin người nhẹ tay.

Nhìn cảnh tượng hắn vừa lẽo đẽo theo sau Dương Diễm Vân, miệng không ngừng la ó, Lâm Văn và Thảo nhi chỉ biết lắc đầu cười khổ. Tiểu tử này mới ốm dậy, đã không muốn để người ta yên mà.

Dương Diễm Vân một hơi kéo hắn lên tận lầu 4, cửa phòng vừa đóng lại, chỉ thấy nàng nhẹ nhàng buông bàn tay nõn nà đang véo tai hắn, vòng hai tay qua cổ, kéo hắn cúi đầu xuống, môi thơm hướng lên trao cho hắn một nụ hôn nồng nhiệt.

Dương Tử Phong cũng bị bất ngờ trước phản ứng của nàng, nhưng sau đó liền vòng tay qua vòng eo nhỏ, áp chặt nàng vào lồng ngực hắn, một nụ hôn ngọt ngào, một hương thơm nhẹ nhàng phảng phất, khiến hắn như say như mê, liền xoay người, áp thân thể yểu điệu của nàng về phía cửa, hung hăng bú mút một cách điên cuồng.

Trong khuôn miệng ngọc ngà, hai chiếc lưỡi như muốn mãi mãi hoà quyên lại với nhau, không thể tách rời. Còn bên ngoài, hai thân thể vẫn triền miên không dứt, liên tục lăn qua lăn lại trên chiếc giường nhỏ của hắn. Cho tới khi bàn tay của hắn rút ra từ trong áo, buông tha cặp vú trắng hồng ửng đỏ của nàng, vuốt ve mươn trớn qua vùng eo láng mịn, liền chui tọt vào bên trong chiếc quần lót tơ tằm mỏng manh.

- A..Phong nhi ..Đừng..lúc này không được. Ưm..

Dương Diễm Vân liền cố thoát khỏi nụ hôn ướt át của hắn, hai tay giữ chặt bàn tay còn đang móc máy bên trong mép môi đã sớm ướt át của nàng.

- Phong nhi. Giờ là ban ngày, Lâm Văn và Thảo nhi, bọn họ còn ở bên dưới. Chúng ta không nên..ưm..ưmm.

Nghe thấy Diễm Vân đã tỏ vẻ cương quyết, hắn cũng không muốn gượng ép, bởi nếu thật sự hắn muốn, thì bằng vào khả năng quan sát thần thức bây giờ dù có mười Lâm Văn cũng chẳng thể bắt gặp được hắn. Nhưng nếu Diễm Vân đã nói vậy, hắn cũng muốn tôn trọng ý kiến của nàng.

Hắn đành thở dài, nhẹ nhàng lăn qua một bên để Diễm Vân có cơ hội thở dốc.

- Phong nhi. Sao ngươi ra ngoài lại không báo cho cô cô, làm ta lo muốn chết?

- Cô cô, nàng thực sự lo cho ta?

- Ngươi nói cái gì? - Nàng hơi sững sờ trước cách xưng hô của hắn.

- À không. Ý của ta nói cô cô người cứ yên tâm, ta tự biết chăm sóc tốt bản thân mình.

- Thật sao, vậy Phong nhi ngươi phải sớm trưởng thành thực nhanh nha, không cô cô ngươi lại già mất. Hi hi.

Nàng khẽ vuốt ve mái tóc của hắn, bất chợt hôn lên trán hắn một cái, rồi cười nói.

- Ai nói ta chưa trưởng thành chứ, cô cô ngươi nhìn xem.

Đoạn hắn liền nháy nháy mắt nàng rồi nhìn xuống dưới, Diễm Vân đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy hạ thể hắn, một túp lều to bự đã được dựng lên từ lúc nào. Hai má nàng bất giác ửng hồng, vội xí hổ quay mặt đi, rồi cười phì một tiếng, rồi bất chợt bàn tay nàng co lại, hướng tới đỉnh cao của túp lều.

- Póc..

- Á..đau. Cô cô. Ngươi làm vậy sẽ hại chết người a.

Hắn giả bộ ôm lấy tiểu đệ đệ lăn qua lăn lại trên giường, Diễm Vân nhìn thấy bộ dáng của hắn, cười lên khanh khách rời khỏi chiếc giường nhỏ.

- Ai bảo ngươi dám mang của nợ đó ra câu dẫn cô cô ngươi. Cẩn thận có ngày bị người ta nuốt mất cho mà coi.

Xong nàng liền nháy mắt vài cái đầy tinh nghịch với hắn rồi đi ra khỏi phòng, bởi nàng biết rõ tên tiểu tình nhân này đối với dục vọng chiếm hữu có chấp niệm lớn như thế nào, lỡ hắn nổi máu làm bừa, nàng lại chẳng thể kiềm chế nổi bản thân, thì không phải là hỏng hết rồi sao.

Nàng liền đưa tay sửa sang lại quần áo, đầu tóc rồi áp chế dục hoả trong lòng, xoa xoa nhẹ hai gò má thanh tỉnh rồi đi xuống dưới lầu, chuẩn bị thực phẩm để đón khách nhân tới dùng cơm trưa.