Việc hôn nhân của Thanh Chỉ cứ như vậy mà định ra, ngay từ đầu cũng giấu rất kĩ, nhưng chờ sau khi công bố các cô nương khác cũng không có tâm tư ghen ghét gì, thậm chí là âm thầm vui sướng khi người gặp họa. Rốt cuộc cuộc hôn nhân này thật sự nhìn thế nào cũng thấy không được tốt cho lắm.
Diệp Thanh Oánh vẫn luôn là loại nói không được lời hay, cho nên lúc này mới mỉa mai: “Tứ tỷ tỷ, nghe nói bạc sính lễ hình như chỉ có tám lượng tám, cũng không biết là thật hay giả, nhưng con số rất cát lợi nha.”
Cát lợi thì có ích gì, tám lượng tám dù nói thế nào cũng khiến người ta cảm thấy buồn cười, đối với các nàng có xuất thân như vậy mà nói chính là một loại vũ nhục.
Chỉ sau khi nghe nói hôn sự của Thanh Chỉ đã được định ra thì lo sợ bất an trong lòng của Diệp Thanh Vinh mới thiếu đi một chút, cũng không biết vì lí do gì, dù biết Diệp Thanh Phân mới là kẻ chủ động đi câu dẫn Chu Khải Trình nhưng Diệp Thanh Vinh vẫn cảm thấy Thanh Chỉ mới là uy hiếp lớn nhất của nàng, cho nên khi nghe tới việc này nàng cười đến nở hoa.
Lúc này Diệp Thanh Vinh đương nhiên sẽ hết sức sỉ nhục, nàng cười nói: “Không ít đâu, chúng ta tuy rằng không để ở trong mắt, nhưng đối với một nông hộ chân lấm tay bùn mà nói chỉ sợ đã là toàn bộ của cải nha!”
Ngữ khí thật sự rất khinh thường, Thanh Chỉ trước nay đều không thích tham dự vào những chuyện này, nhưng hiện tại nếu không phản bác một chút thì chính mình trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Nàng chỉ cười một tiếng: “Đúng vậy, tuy rằng nhà bọn họ không có khả năng lấy ra thứ tốt hơn, nhưng đã đem thứ tốt nhất tới, tràn đầy thành ý không phải sao?”
Diệp Thanh Vinh trên mặt đang tươi cười bỗng cứng đờ, nghĩ tới sính lễ của chính mình, so với vợ trước của Chu Khải Trình thật sự thiếu rất nhiều, tuy rằng Chu Khải Trình đối nàng rất tốt, nhìn sơ qua thì thấy tặng nàng rất nhiều đồ vật, nhưng những cái đó đều là Chu Khải Trình tùy tiện lấy ra, trước kia chỉ có cảm giác về sự ưu việt, hiện tại so sánh lại cảm thấy hụt hẫng.
Ngược lại, Diệp Thanh Oánh rất khinh thường, dù là thứ tốt nhất thì thế nào, những thứ đó đem ra các nàng còn chả thèm, về sau còn có ngày lành nào ư?
Mãi đến sau này, Diệp Thanh Oánh mới biết được chính mình sai lầm đến cỡ nào, nếu có một người vẫn luôn kiên trì đem thứ tốt nhất của mình cho Diệp Thanh Chỉ thì sao? Cho nên, đến cuối cùng nàng mới nhận ra được, trong số các tỷ muội, Diệp Thanh Chỉ không nói không rằng thoạt nhìn có chút yếu đuối kia mới là người thắng lớn nhất, mới là người nhìn rõ nhất.
Thanh Chỉ biết, nếu không xảy ra sự tình của Diệp Thanh Phân thì Diệp Thanh Vinh cũng sẽ không để ý như vậy, nàng có thể lựa chọn ẩn nhẫn, nhưng bất chợt nàng không muốn thế nữa.
Việc hôn nhân đã định ra, kế tiếp chính là việc chuẩn bị của hồi môn. Của hồi môn của nàng với Diệp Thanh Vinh là cùng được được chuẩn bị nên khó tránh khỏi so sánh, tất nhiên nàng không thể biết được, trong phủ có quá nhiều lời ra ý vào, người biết điều đều cảm thấy cuộc hôn nhân này của Thanh Chỉ thật không đáng giá.
Nhưng Thanh Chỉ vẫn thản nhiên, trên đời này có chút sự tình như uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết, Thanh Chỉ đến bây giờ đã không còn bài xích việc hôn nhân này nữa, hôn sự đã định thì sẽ không có đường thay đổi, chi bằng dùng một thái độ tích cực để đối mặt với nó.
Hương Nguyệt đem tới cho Thanh Chỉ hai thất vải, nói: “Cô nương, là Đại nãi nãi kêu nô tỳ đem tới, nói là để cô nương tự làm áo cưới cho mình, kĩ năng thêu thùa của cô nương tốt, chắc sẽ không cần tới tú nương.”
Thanh Chỉ cũng tính tự may áo cưới cho mình, cả đời chỉ có một lần thành thân, lại nói cuộc hôn nhân này ngay từ đầu có chút nước chảy thành sông, bình bình đạm đạm, mang theo lợi ích, nhưng tận lực trong khả năng cho phép, Thanh Chỉ vẫn muốn chú trọng một chút, cho có một ít cảm giác long trọng.
Thanh Chỉ chưa bao giờ cảm thấy đây là một loại làm màu, mà là nghiêm túc sinh hoạt.
Đúng vậy, nghiêm túc sinh hoạt, thứ nàng chờ mong nhất chính là sau khi thành thân, sinh hoạt của nàng sẽ không bị bức đến bất đắc dĩ, càng mong muốn chính mình làm chủ nhiều hơn, về phần Hứa Diễn, tuy rằng không biết về sau sẽ có bộ dáng gì, nhưng hiện tại nàng muốn cùng Hứa Diễn hôn sự tốt đẹp.
Thanh Chỉ nhìn hai thất vải kia, một khối là tơ lụa, khối còn lại là vải bông tốt nhất. Nàng hiểu rõ ý tứ của Lâm thị, thể diện hay không thể diện do chính bản thân tự chọn, nàng biết muốn thành thân ở thôn Điềm Thủy, nếu mặc tơ lụa thì khó tránh khỏi có chút phô trương, dễ sinh ra khoảng cách với người của Hứa gia, điều này sẽ không có lợi cho cuộc sống sau này, cho nên, tốt nhất là chọn vải bông!
Thanh Chỉ phất tay với Hương Nguyệt: “Đem tơ lụa cất vào trong đi!”
Hương Nguyệt mím môi, tuy rằng biết suy nghĩ của Thanh Chỉ, nhưng một khắc lúc này khó tránh khỏi cảm giác khó chịu trong lòng. Nàng nghĩ cô nương tốt như vậy cớ sao phải vẫn luôn chịu ủy khuất?
Nàng nỗ lực áp chế tâm tình của mình, cười nói: “Để nô tỳ tạm thời đem cất!” Về sau cũng sẽ có lúc hữu dụng.
Thanh Chỉ có thể cảm nhận được cảm xúc Hương Nguyệt, nhưng vẫn cười giả vờ làm như không có, nói: “Ừm, trước hết chúng ta nên xác định bộ dáng như nào đã, chờ sau khi nghĩ xong xuôi rồi cắt, những ngày còn lại phỏng chừng đều thêu thùa may vá.”
Hương Nguyệt thích nhất là bộ dáng lạc quan trong bất kì hoàn cảnh nào của Thanh Chỉ, mà không thể không thừa nhận một chút đó là cái điệu bộ này của Thanh Chỉ làm nàng tâm tình trở nên tốt hơn nhiều, lúc này đây cũng có thể buông bỏ những ủy khuất trong lòng.
Hương Nguyệt nói: “Nô tỳ tuy rằng tay nghề không tốt nhưng cũng biết khâu khâu vá vá, cô nương có thể đem những thứ nào không quan trọng đưa cho nô tỳ làm.”
Thanh Chỉ tiếp lời: “Nhất định sẽ phân phó cho cô, rốt cuộc một mình ta cũng không thể hoàn thành nhiều thứ như vậy cùng một lúc được.”