*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: tiểu an nhi
Nhà Tống Đình làm về buôn bán rượu, cũng có chút danh tiếng tại Thượng Hải. Hiện giờ nổi tiếng nhất trong nước không phải là những loại rượu cũ hàng nội địa kia, mà là những chai rượu ngoại quốc có in chữ nước ngoài. Cha của Tống Đình, Tống Hưng Phú bán rượu tây mấy năm nay, lời lãi thu về không ít.
Nhắc tới tiếc nuối duy nhất trên đời này của Tống Hưng Phú chính là không thể sinh một đứa con trai để kế thừa sự nghiệp gia đình. Ông chỉ có đúng một cô con gái bảo bối Tống Đình, được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên. Trước kia ông vẫn luôn lo lắng đến khi mình già đi, con gái sẽ không có ai để dựa vào. Nào ngờ vào khoảng một năm rưỡi trước, trong lúc thuyền của bọn họ đi một con đường tắt, lại vô tình cứu được một người đàn ông bất tỉnh bên bờ sông.
Ngoại trừ tên của mình ra thì anh ta không nhớ bất cứ chuyện gì khác. Khoảng thời gian dưỡng thương trên thuyền lại cùng với Tống Đình nảy sinh tình cảm. Tống Hưng Phú cân nhắc xem xét mãi, thấy không thể lay chuyển được quyết định của con gái đành đồng ý cho hai người đính hôn.
Tướng mạo của Hạ Đông Bằng không tệ, sẵn lòng đi theo ông học việc, tính tình cũng ổn trọng. Ban đầu Tống Hưng Phú còn thấy chướng mắt anh ta, nhưng hiện tại lại càng ngày càng cảm thấy hài lòng, cũng chẳng để ý đến chuyện anh ta bị mất trí nhớ.
Khi trước lúc cứu anh ta, Tống Hưng Phú nhìn qua có thấy quần áo trên người Hạ Đông Bằng là đồ giá rẻ, đoán chừng cũng không phải là người giàu có gì. Vậy nên cho dù người nhà anh ta có muốn tìm người thì đoán chừng cũng không có khả năng tìm tới Thượng Hải.
Tống Đình lại không thể không để ý giống như cha cô. Cô thích Hạ Đông Bằng, khó tránh khỏi nghĩ ngợi đến việc người mình thích trước kia đã lập gia đình hay chưa. Cha cô trông thấy con gái phiền não như vậy, hoàn toàn không cho là đúng, "Dù trước kia nó có từng lấy vợ thì cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn mà thôi, sao có thể so sánh được với con. Nó đã quen sống trong hoàn cảnh tốt đẹp hiện tại rồi, chẳng lẽ lại bỏ được con để quay về sống kham khổ?"
Ông vỗ vỗ vai cô an ủi: "Cha của con cũng là đàn ông, lại không hiểu rõ suy nghĩ của đàn ông hay sao? Thứ đàn ông coi trọng nhất chính là sự nghiệp và con trai, đợi sau này con sinh cho Hạ Đông Bằng một đứa con nối dõi, còn sợ nó chạy mất ư?"
Tống Đình dẩu miệng, không quá vừa lòng, "Nói không chừng trước kia anh Đông Bằng còn chưa từng kết hôn ấy chứ! Hơn nữa, hiện giờ mọi người được tự do yêu đương. Cho dù lúc trước có kết hôn thì nhất định là do anh ấy bị người nhà ép buộc. Chính miệng anh ấy nói thích con nhất mà!"
Kỳ thực Tống Đình vẫn luôn cảnh giác với bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Hạ Đông Bằng. Ngày Trung thu hôm đó bọn họ đến nhà hàng Tây dùng bữa, Hạ Đông Bằng nhìn người phụ nữ mặc sườn xám nhiều hơn một chút, còn nói là thấy quen mắt, Tống Đình lập tức dâng lên cảnh giác. Trong lòng cứ buồn bực không vui mất mấy ngày.
Cũng không hiểu vì sao cô cứ suy nghĩ mãi đến chuyện đó.
Vốn dĩ qua một thời gian, Tống Đình thường sẽ không nhớ gì đến chuyện không vui này nữa. Dù sao Thượng Hải lớn như vậy, người mới gặp một lần chưa chắc sẽ có cơ hội gặp lại lần thứ hai. Nhưng ai ngờ cuộc đời cứ phải xảy ra những chuyện trùng hợp, không qua mấy ngày cô lại gặp phải người phụ nữ kia.
Tống Đình cũng giống như rất nhiều tiểu thư nhà giàu khác, cô thích những thứ của phương Tây. Không chỉ có bánh kẹo nhập khẩu mà cả quần áo, giày dép cũng đều thích. Vậy nên cô quen hưởng thụ sử dụng những vật đó. Giống như việc thường xuyên đến nhà hàng Tây ăn cơm, thực ra không hẳn là cô thích mùi vị của những món ăn kia, nhưng lại đặc biệt yêu thích cảm giác về sự khác biệt và ưu việt hơn người mà nó mang lại.
Cô thích nhất nhà hàng Tây nằm bên bờ sông, có thể nhìn xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh để ngắm những toà nhà ở nơi xa, phong cảnh rất đẹp. Thời điểm Tống Đình muốn giải sầu đều đi một mình tới đây. Tại nhà hàng Tây đó còn thường có người biểu diễn đàn dương cầm. Hôm nay Tống Đình như thường lệ ngồi ăn bò bít tết, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người phụ nữ có chút quen mắt đang ngồi trước cây dương cầm biểu diễn.
Tống Đình cảm thấy miếng bít tết đang ăn không còn mùi vị gì nữa, cô đặt dĩa xuống, dùng khăn lau miệng, ánh mắt dừng lại trên thân người phụ nữ cách đó không xa.
Chính là người phụ nữ mà trước đó Hạ Đông Bằng nói nhìn có chút quen mắt.
Cô không khỏi bắt đầu dùng ánh mắt soi mói mà tìm ra khuyết điểm của người phụ nữ này. Nhìn qua hơn hai mươi, cũng không ít tuổi, khuôn mặt trắng nõn, không phải là cực kỳ xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn. Tư thế ngồi đoan trang, có khí chất. Hai tay đặt tại trên những phím đàn đen trắng, tốc độ di chuyển ngón tay nhanh hay chậm cũng đều khiến cho người ta sinh ra cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Sau khi quan sát một hồi, Tống Đình cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mắt thấy người kia sau khi đàn mấy khúc liền đứng dậy rời đi, đổi sang người khác, Tống Đình bỗng thấy tiếng đàn đáng lẽ dùng để thư giãn giờ lại quá ồn ào. Cô không nhịn được nhấc túi lên đi tìm tung tích người phụ nữ kia, nhưng không thể tìm được.
Nhân viên phục vụ của nhà hàng Tây đi tới, hỏi xem cô có nhu cầu gì. Tống Đình là khách quen của nơi này, lập tức mở miệng hỏi: "Cô gái vừa đánh đàn dương cầm kia là ai?"
"Vị tiểu thư đó tên là Mộc Hương, mới được bạn của ông chủ giới thiệu đến đây chơi dương cầm. Cứ mỗi thứ hai, thứ năm, thứ bảy hàng tuần vào thời gian này, cô ấy đều tới đây biểu diễn."
Tống Đình tìm hiểu thông tin xong lại không biết nên làm cái gì. Nói cho cùng, cô không biết rốt cuộc người ta với Hạ Đông Bằng có quan hệ gì hay không, chẳng lẽ bảo cô trực tiếp đi qua hỏi xem người ta có quen Hạ Đông Bằng hay không à? Mà ngộ nhỡ quen biết thật thì sao, chẳng phải là cô tự tìm lấy phiền phức ư? Còn nếu