Chương 15: Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình - Chương 15: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu an nhi

Thủy Ngân ngồi ở trước cây dương cầm cạnh cửa sổ sát đất biểu diễn, bé trai đứng ngay bên cạnh cẩn thận quan sát lắng nghe. Thủy Ngân giải thích cách đánh cùng một vài điều cần lưu ý xong thì đứng dậy lùi ra phía sau, đổi vị trí với học sinh để cậu bé đàn thử một lần.

Cậu học sinh này của cô họ Vệ, tên là Vệ Cẩm Hoàn. Thủy Ngân đã dạy cho cậu bé được gần một năm, quan hệ cô trò coi như không tệ. Mặc dù đứa nhỏ này ở phương diện học đàn không phải đặc biệt thông minh, nhưng tinh thần học hỏi rất nghiêm túc. Thủy Ngân còn dạy thêm Tiếng Anh cho cậu bé, tiếp thu còn nhanh hơn học đàn một chút. Từ nửa năm trước, hai người đã bắt đầu thường xuyên dùng Tiếng Anh để nói chuyện. Thủy Ngân cũng không đơn thuần chỉ dạy học, mà nhân cơ hội đó để làm quen với cách phát âm của Tiếng Anh thời đại này.

Cha mẹ học sinh ngẫu nhiên nhìn thấy, đều cảm thấy vô cùng hài lòng với cô giáo.

Kết thúc buổi học ngày hôm nay, Thủy Ngân xách túi lên chuẩn bị đi về. Bà Vệ từ trên ghế salon đứng dậy, khách khí cười cười, đưa cho cô một bình rượu và một hộp quà chocolate, "Ngày mai là Trung thu, đây là quà ngày lễ tặng cho cô giáo Mộc. Cẩm Hoàn nhà tôi làm phiền đến cô nhiều rồi."

Thủy Ngân nhận lấy món quà tạ lễ đẹp đẽ này, khách sáo nói chuyện vài câu, sau đó mới ra khỏi cửa đi về.

Tại thời điểm này, đại đa số người người dân trong nước vẫn rất coi trọng truyền thống "Tôn sư trọng đạo". Thái độ của bà Vệ đối với Thủy Ngân tốt hơn cực kỳ nhiều so với lúc đầu. Thứ nhất là vì quả thực cô dạy học rất tốt, thứ hai cũng là bởi Thủy Ngân của hiện tại đã khác biệt hoàn toàn so với Thuỷ Ngân của một năm về trước.

Thân thể này của Mộc Hương nói cho cùng mới chỉ có ba mươi mốt tuổi, tục ngữ có câu "Cư di khí, dưỡng di thể", hoàn cảnh sinh hoạt cùng chất lượng cuộc sống của một người thay đổi, thì khí chất và bề ngoài của người đó cũng sẽ thay đổi theo. Bây giờ nhìn qua cô hoàn toàn là một cô gái trẻ trung tuổi đôi mươi, so với Mộc Hương lúc trước giống như hai người khác biệt.

Tuy không giống các vị phu nhân thời thượng làm kiểu tóc xoăn hợp mốt nhưng đuôi tóc dài đến ngang vai, vén ra sau tai lại mang một vẻ đẹp tài trí đặc biệt. Cộng thêm khí chất ôn hoà, quần áo vừa vặn, đừng nói đến người nhà họ Vệ, ngay cả những người hàng xóm xung quanh nhà bà Dương gặp cô đều cảm thấy vô cùng yêu thích, còn có người có ý định làm mai mối cho cô nữa.

Xách theo rượu và chocolate, Thủy Ngân gọi một chiếc xe kéo đi về. Trên đường còn dừng lại mua hai cành hoa bách hợp.

Việc này đã trở thành thói quen, chỉ cần tiệm hoa có, cứ cách mấy ngày tiện đường đi làm cô đều mua hai cành cầm về.

Vừa đến cửa nhà, Thủy Ngân đã nghe thấy trong sân vang lên tiếng cười quen thuộc, giọng nữ mềm mại, còn có chút điệu đà đang trêu chọc Hạ Tiểu Yến: "Tiểu Yến con ơi, dì mua cho con bao nhiêu là quần áo đẹp với bánh kẹo, sao con vẫn nói là yêu mẹ nhất mà không phải là dì chứ. Dù sao bây giờ mẹ cũng không có ở đây, con nói một câu yêu dì nhất đi, mẹ con cũng có biết đâu nào ~ "

Hạ Tiểu Yến lúng ba lúng búng nhưng vẫn nhất quyết không chịu nói, bị ép đến dồn dập vẫn kiên trì lí nhí nói: "Con yêu mẹ nhất."

Đối với cô bé này, Thủy Ngân tự thấy mình đối xử cũng không phải quá tốt, nhưng cô bé lại đặc biệt thích ỷ lại cô.

Cô đi vào trong nhà, quả nhiên trông thấy bà Dương cùng Hạ Tiểu Yến, còn có một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi đang ngồi trong sân. Vị nữ sĩ thực ra đã hơn ba mươi, sắp bốn mươi tuổi này, là cô con gái thứ ba của bà Dương, cũng đứa con duy nhất của bà còn ở lại sinh sống tại Thượng Hải. Cô từng ly dị, không có con, mở một cửa hàng nhập khẩu bánh kẹo, bình thường cực kỳ bận rộn rất ít khi qua đây.

Một năm qua Thủy Ngân với vị nữ sĩ này cũng trở nên thân thiết, vào cửa liền nói: "Biết là hôm nay chị Lăng Diệp sẽ đến đây mà. Vừa hay nhà học sinh có cho em ít rượu, tối nay chúng ta cùng nhau uống nhé."

Đổng Lăng Diệp nhìn Hạ Tiểu Yến hớn ha hớn hở chạy đến nhận hai cành hoa bách hợp trên tay mẹ, còn ôm đồm nhận luôn rượu với hộp bánh liền cười to, "Em nhìn Tiểu Yến nhà em xem, thấy em về một cái là chạy ra ân cần chu đáo ngay. Chị mang quà tới nhiều ơi là nhiều cũng không thấy con bé chu đáo đến như thế."

Đổng Lăng Diệp cũng giống như bà Dương, là một người phụ nữ tốt bụng hào phóng. Một năm này Thủy Ngân chăm sóc giúp đỡ cho bà Dương khá nhiều, trong lòng Đổng Lăng Diệp hết sức cảm kích. Ngày tết ngày lễ gì cũng sẽ tặng cho Thuỷ Ngân và Hạ Tiểu Yến mỗi người một bộ quần áo và một đôi giày mới.

"Ngày mai là Trung thu, chị đã chọn