Chương 13: Toàn thân mọc đầy rêu xanh sao?
Thì ra chú Giang vội vã tìm Liễu Thanh Vân là để giới thiệu việc làm cho anh ta.
“Chú không biết con có biết hay không, trước đây trong huyện chúng ta có một gia đình giàu có, họ Mai, là nhiều thế hệ từ thương. Vào thời kỳ đỉnh cao, hầu hết các cửa hàng trong huyện đều là của nhà bọn họ, xung quanh có đến mấy ngàn mẫu ruộng tốt, được xem như là nhà giàu nhất trong huyện chúng ta. Sau lại lúc đánh giặc, nhà bọn họ bán sản nghiệp của cải lấy tiền mặt, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa. Người nhà họ Mai này cũng là có bản lĩnh, mấy năm đầu vừa mới kiến quốc, quản chế còn không tính đặc biệt nghiêm, dòng chính của nhà bọn họ liền chuyển ra nước ngoài.”
“Chỉ là người nhà họ Mai có rất nhiều người nên không thể đi hết được, lưu lại người quản sự là dòng phụ của nhà họ Mai, từ trước mọi người đều kêu anh ta là Mai tam gia. Mai tam gia này cũng là người có năng lực, mấy năm trước chủ động đem tất cả gia sản đều nộp lên, tạo thành điển hình của chính diện, vào thời điểm hỗn loạn nhất khi thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến anh ta.”
“Nhưng đầu năm nay Mai tam gia không còn nữa, gia chủ nhà họ Mai biến thành con trai của Mai tam gia, Mai Quảng Tài, lúc này thả ra tin tức chính là Mai Quảng Tài. Tuy nói nhà bọn họ đem tất cả gia sản đều nộp lên, nhưng lạc đà gầy cũng lớn hơn ngựa, người ta dù sao cũng phải chuẩn bị đường lui cho chính mình phải không. Chú xem tình thế sau này sẽ càng ngày càng tốt, dựa vào căn cơ của nhà bọn họ, không bao lâu nữa là có thể một lần nữa đi lên.” Chú Giang cảm thán nói.
Liễu Thanh Vân xem chú Giang nói nửa ngày, cũng chưa nói đến điểm mấu chốt, chạy nhanh đem đề tài vòng trở về.
“Chú Giang a, rốt cuộc là nhà họ Mai này thả ra tin tức gì? Cùng ta lại có quan hệ gì?”
“Con nhìn trí nhớ của chú này, càng xả càng xa. Là thế này, nhà họ Mai có một cô gái, là em gái của Mai Quảng Tài, vốn dĩ một lòng chờ thi đại học, trước đó không lâu đột nhiên giống như trúng tà vậy, mê đắm một người đàn ông, muốn chết muốn sống một hai phải gả cho người kia. Người nhà họ Mai đều là gặp qua việc đời, Mai Quảng Tài hoài nghi đối phương cho em gái của anh ta hạ cổ hoặc là hạ chú thuật gì đó. Anh ta không dám trắng trợn táo bạo mà làm rõ những việc này, liền ngầm thả ra tin tức, muốn tìm kiếm đại sư có năng lực, giúp anh ta nhìn xem tình huống của em gái.”
Sau khi Liễu Thanh Vân nghe rõ chuyện này, nghi hoặc nói: “Em gái của Mai Quảng Tài cũng không nhất định là bị người hạ cổ hoặc là trúng chú thuật, có lẽ chính là cô ta cùng người đàn ông kia vừa mắt nhau thì sao, người bình thường gặp được loại chuyện này cũng sẽ không trước tiên nghĩ đến phương diện này đi?”
“Chuyện này chú cũng không rõ lắm, người ta cũng không nói cụ thể, theo chú thấy không bằng con đi trước nhìn xem sao, có thể được hay không lại nói sau, nếu thật sự có thể giải quyết được vấn đề, nhà họ Mai cho lễ cảm ơn khẳng định sẽ không ít, con không phải muốn xây nhà sao.”
Làm khó chú Giang còn nhớ rõ chuyện anh ta muốn xây nhà, lúc Liễu Thanh Vân đang ở suy nghĩ, lại nghe Chú Giang hỏi: “Đúng rồi, sao con còn mang theo đứa nhỏ nữa, đây là con thứ ba nhà con đi? Nếu không con đem đứa nhỏ này để ở chỗ chú đi.”
“Không cần đâu chú Giang, con mang theo được.” Liễu Thanh Vân hoàn hồn nói, bởi vì bản thân vô cùng tự tin, cảm thấy mang theo đứa nhỏ cũng không có ảnh hưởng gì.
Chú Giang cũng không miễn cưỡng, trực tiếp dẫn anh ta đi đến nhà họ Mai. Người mở cửa là một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, sau khi Liễu Thanh Vân nhìn thấy bà ấy, liền nhìn chằm chằm bà ấy vài lần, người phụ nữ trung niên kia theo bản năng mà né tránh một chút.
Bên này Mai Quảng Tài cũng từ trong phòng ra tới, biết được chú Giang giới thiệu một vị đại sư, liền bắt đầu đánh giá Liễu Thanh Vân. Sau khi đánh giá xong anh ta nhịn không được nhíu mày lại, thật sự là khí chất của Liễu Thanh Vân, thấy thế nào cũng giống như một anh nông dân, còn ôm một đứa nhỏ, không hề có bộ dáng của cao nhân đắc đạo.
Bởi vì thế cục của mấy năm trước, hiện giờ muốn tìm đại sư có bản lĩnh thật cũng không dễ dàng, sau khi Mai Quảng Tài thả ra tin tức, nhiều ngày như vậy lại không có mấy người tìm tới cửa, còn đều là thần côn gạt người, trước đó đã tới hai người, lại khai đàn lại làm pháp, lải nha lải nhải làm một đống lớn, chọc em gái của anh ta bất mãn không nói, lại không giải quyết được vấn đề gì.
Cho nên tuy rằng anh ta đối với dáng vẻ của Liễu Thanh Vân rất là nghi ngờ, nhưng xuất phát từ ý nghĩ ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, anh ta cũng không có tùy tiện nói cái gì, mà là trước tiên mời người vào trong phòng nói chuyện.
Lúc này Liễu Thanh Vân mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ trung niên kia, đi theo Mai Quảng Tài vào trong phòng. Chú Giang cảm thấy chính mình không thể giúp được gì, liền đi về trước.
“Vị đại sư... này.” Mai Quảng Tài là là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh ta do dự mà nói ra mấy chữ như vậy, mới tiếp tục nói: “Nói vậy tình huống đại khái của nhà của chúng ta đại sự đã biết rồi, em gái của ta tên là Mai Ngọc Xu, em ấy vốn rất ngoan ngoãn nghe lời, bởi vì năm nay thi đại học không đậu, liền vẫn luôn ở nhà chuyên tâm ôn tập, chuẩn bị sang năm thi lại, nhưng trước đó không lâu, không biết em ấy ở nơi nào quen biết một người đàn ông, sách cũng không đọc, một hai phải gả cho người kia.”
“Nếu là người đàn ông kia cũng ưu tú, liền cũng được đi, nhưng người đàn ông kia chỉ là nông dân ở nông thôn trồng trọt mà thôi, cha chết mẹ tái giá, trong nhà chỉ có mình anh ta, nghèo đến không xu dính túi, còn cả ngày không làm việc đàng hoàng lang thang khắp nơi, trừ bỏ khuôn mặt còn có thể xem ra, quả thực chính là không đúng tí nào. Ngọc Xu lại không phải chưa thấy qua đàn ông đẹp trai, sao có thể coi trọng anh ta, hơn nữa liền đại học cũng không thi, chuyện này căn bản là không có khả năng.”
Liễu Thanh Vân nghe Mai Quảng Tài nói xong, thật lâu không lên tiếng, Tam Bảo bị anh ta ôm lắc lư một hồi lâu, lúc này đã mệt nhọc mà ngủ thiếp đi, anh ta thay đổi tư thế làm Tam Bảo ngủ thoải mái chút, ngẩng đầu cẩn thận quan sát gian nhà chính này. Chả trách chú Giang nói nhà họ Mai này có nội tình thâm hậu, những ngôi nhà mà anh ta gặp qua sau khi đến đây đều rất đơn sơ, hầu hết đều là những vật dụng cần thiết hàng ngày, nhà họ Mai này tuy nói cũng không có bày biện đồ vật gì quý giá, nhưng hai cái ghế phía trước được chạm khắc tinh xảo, bình hoa trong góc, cây xanh dưới bệ cửa sổ đều toát lên một khí chất tao nhã, rất khác với người thường.
Sau khi quan sát xong, lúc này anh ta mới mở miệng nói: “Nghe tới là có chút kỳ quái, nhưng cũng không phải không có khả năng, có đôi khi người ngoài cảm thấy không xứng đôi, nhưng hai người trong cuộc chính là nhận định đối phương thì sao, vì cái gì anh một mực chắc chắn anh ta có vấn đề, thật giống như…… Trước kia đã trải qua chuyện tương tự như này.”
Liễu Thanh Vân xem Mai Quảng Tài một bộ muốn nói lại thôi, lại tiếp tục nói: “Huống hồ nếu là ta không nhìn lầm nói, phía dưới mái hiên nhà các người, chỗ ẩn nấp phía sau cửa phòng hướng tây, bao gồm ở phía dưới cái bàn trong gian nhà này, đều dán có phù trừ tà, việc này cho thấy các người đã sớm có sở chuẩn bị đi. Nếu anh là thật sự muốn giải quyết vấn đề của em gái anh, vẫn là đem chuyện sâu xa ở đây đều nói rõ ràng đi.”
Lúc này Mai Quảng Tài mới thật sự lau mắt mà nhìn Liễu Thanh Vân, thật sự là chỗ dán lá bùa ở nhà bọn họ đều thực ẩn nấp, nhìn từ bên ngoài căn bản là nhìn không ra tới. Đặc biệt là gian nhà chính này, sau khi Liễu Thanh Vân tiến vào, tuy rằng có nhìn qua một phen, nhưng cũng không có nhìn phía dưới cái bàn, nhưng anh ta lại chính xác nói ra nhưng chỗ nhà bọn họ dán lá bùa.
Bởi vì tin Liễu Thanh Vân là đại sư có bản lĩnh thật, lần này Mai Quảng Tài không có giấu diếm nữa.
“Kỳ thật cũng không phải là chuyện gì không thể nói, chỉ là chuyện này đã có hơn 20 năm, ta cũng không thể xác định chuyện năm đó cùng chuyện hiện tại của Ngọc Xu rốt cuộc có liên quan hay không. Lại nói từ trước nhà họ Mai cũng coi như là gia đại nghiệp đại, cành lá tốt tươi, lúc ấy nhà của chúng ta chỉ có thể tính là dòng phụ của nhà họ Mai, gia chủ chân chính là một nhà chú của ta, nhà bọn họ ở hơn 20 năm trước đã chuyển ra nước ngoài sinh sống.”
“Chú của ta ở thế hệ của cha ta đứng hàng thứ sáu, lúc ấy mọi người đều gọi ông ấy là Mai lục gia. Khi mới bắt đầu kiến quốc, bắt đầu thực hành chế độ một vợ một chồng, nhưng chú của ta lại là có vài người di thái thái, không có con còn dễ nói, cho chút tiền liền đuổi đi. Nhưng trong đó có một người di thái thái, sinh một đứa con gái, không đi khẳng định là không được, chỉ là vị di thái thái kia luyến tiếc con gái, muốn đem đứa nhỏ kia cùng nhau mang đi. Đứa nhỏ kia là cốt nhục của nhà họ Mai chúng ta, về phương diện con nối dõi của chú ta cũng không thể gọi là nhiều, tự nhiên là không đồng ý, chỉ cho phép di thái thái kia có thể trở về xem con gái. Vị di thái thái kia bất đắc dĩ, liền chính mình đi rồi.”
“Qua hai năm, thím của ta lại có thai, khi sinh sản suýt chút nữa liền khó sinh, lúc đưa đến bệnh viện cũng là một trận binh hoang mã loạn. Khi đó người hầu đều phân phát, cũng không ai chăm sóc con gái của vị di thái thái kia, trùng hợp đứa nhỏ kia lại trượt chân từ thang lầu té xuống, bởi vì phát hiện trễ, người đã cứu không được liền cứ như vậy mà không có. Mà thím của ta sau khi đến bệnh viện, cuối cùng thuận lợi sinh ra một bé gái.”
“Vị di thái thái kia sau khi biết được tin tức này, đã phát điên, bà ấy kiên trì cho rằng một nhà chú ta chỉ coi trọng con vợ cả, căn bản không để bụng con gái của bà, còn không cho phép bà đem con gái mang đi, lúc này mới dẫn tới con gái của bà không có. Bà ta cả ngày làm ầm ĩ không thôi, chú thím ta cảm thấy hổ thẹn với bà ta, thấy tinh thần của bà ta không quá bình thường, liền đem bà ta tạm thời lưu lại trong nhà chăm sóc, không nghĩ tới việc này lại sinh ra tai họa.”
“Tổ tiên của di thái thái kia là chuyên môn làm bà cốt, là lưu truyền tới nay mấy cái tà môn chú thuật. Di thái thái kia bởi vì trong lòng câm hận, liền thừa dịp ở tại trong nhà, liền hạ chú đối với con gái mới sinh của chú thím ta. Chú thuật kia rất là tà môn, khi phát tác liền giống như quái bệnh vậy, toàn thân mọc đầy rêu xanh. Lúc ấy ta còn nhỏ, chỉ nhìn thấy em họ bị hạ chú kia một lần, cho đến bây giờ đều nhớ rõ cảnh tượng cực kỳ dọa người kia.”
Mai Quảng Tài nói tới đây, giống như là nhớ lại cảnh tượng lúc trước đã nhìn đến, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, toàn thân mọc đầy rêu xanh, không ngừng khóc thút thít. Mỗi khi anh ta nhớ tới, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sau một lúc lâu anh ta hòa hoãn lại mới nói tiếp: “Sau lại một nhà chú ta chuyển đến Nam Dương, tuy nói cùng tình thế lúc đó có quan hệ, nhưng chưa chắc là không có ý muốn đi Nam Dương tìm kiếm đại sư lợi hại giải chú cho em họ của ta.”
Toàn thân mọc đầy rêu xanh? Chú thuật cổ quái như vậy, trước đây Liễu Thanh Vân cũng chưa từng gặp được qua, nhưng trước mắt chưa thấy được người, anh ta vẫn là càng quan tâm chuyện trước mắt.
“Vậy chuyện này cùng Mai Ngọc Xu em gái của anh có quan hệ gì, anh cho rằng là vị di thái thái kia hạ chú em gái của anh sao? Nhưng bà ta có hận, cũng là nên hận một nhà chú của anh chứ, cùng các người có quan hệ gì đâu? Lại nói chuyện này đều qua 20 năm rồi.”
“Đại sư có điều không biết, năm đó khi di thái thái kia rời đi, chuyện em họ ta bị hạ chú còn chưa bị phát hiện, khi đó bà ta đã từng nói qua, con gái bà ta đã chết, tất cả con gái nhà họ Mai đều đừng nghĩ có ngày lành. Mới đầu mọi người chỉ cho rằng bà ta là bị kích thích, nói bậy nói bạ, không mấy ngày em họ ta lền xảy ra chuyện. Lúc ấy chú của ta cũng không phải không tìm người xem qua, nhưng đều không có phương pháp giải chú.”
“Chờ sau khi một nhà bọn họ rời khỏi, những người còn lại của nhà họ Mai trải qua 20 năm, đi đi, tán tán, hiện giờ đồng lứa của chúng ta, trừ bỏ em họ ta ở Nam Dương, Ngọc Xu em gái của ta chính con gái duy nhất của nhà họ Mai. Lúc cha ta còn sống, rất là bảo họ Ngọc Xu, ngày thường trừ bỏ trường học liền không cho em ấy ra cửa, chỗ ẩn nấp trong nhà còn dán không ít lá bùa, đặc biệt là phòng của Ngọc Xu, sợ em ấy bị người hại. Di thái thái kia trong lòng đã vặn vẹo, không đảm bảo bà ta sẽ không đem hận thù chuyển dời đến trên người Ngọc Xu.”