Chương 12: Nếu không em dứt khoát cũng đừng đi làm
Từ sau khi Liễu Thanh Vân tới thế giới này, anh ta cảm thấy đồ ăn ở đây là thứ anh ta không thích ứng được nhất, anh ta ăn trứng gà mấy ngày liền, hiện giờ trứng gà trong miệng anh ta cũng không thơm.
Anh ta bắt đầu để mắt tới hai con gà mái trong sân, Đại Võ nhìn thấy anh ta như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm gà mái, lại đây hỏi anh ta: “Cha, hôm nay chúng ta còn luộc trứng gà sao?”
Mấy ngày nay mỗi ngày Liễu Thanh Vân đều sẽ luộc 10 quả trứng gà, anh ta từ chỗ thím Liễu mua một rổ trứng gà nhanh chóng hết sạch, anh ta còn thay đổi một nhà khác lại mua thêm một sọt. Tuy rằng anh ta cảm thấy đã ăn ngán trứng gà, nhưng Diêu Tú Anh cùng ba đứa nhỏ đều không nghĩ như vậy.
Diêu Tú Anh là cảm thấy lãng phí, cùng Liễu Thanh Vân nói qua rất nhiều lần không cần luộc phần của cô, nhưng Liễu Thanh Vân căn bản là không nghe, nào có cả nhà ăn trứng gà lại có một người không ăn.
Mà bọn nhỏ cảm thấy thời gian này thật là vui vẻ, mỗi ngày có thể ăn hai quả trứng gà, chuyện như thế này trước kia liền nghĩ cũng không dám nghĩ, cho nên bọn họ một chút cũng đều không ngán.
Chỉ có Liễu Thanh Vân, cái gọi là từ giàu về nghèo khó, anh ta bắt đầu ngo ngoe rục rịch mà chuẩn bị hướng gà mái vươn ra bàn tay tội ác.
“Hôm nay không luộc trứng gà, chúng ta ăn thịt gà.”
“A?” Đại Võ kinh ngạc há to miệng, “Còn chưa tới ăn tết là có thể ăn thịt gà sao?”
“Ăn tết cùng ăn thịt gà có quan hệ gì, muốn ăn liền ăn.” Nói xong Liễu Thanh Vân liền ma đao soàn soạt đi tới chỗ gà mái.
Hai con gà mái đại khái là cảm thấy có điềm xấu, kêu thầm thì khắp sân. Liễu Thanh Vân dựa vào thân thủ nhanh nhẹn, bắt gà vẫn là tương đối dễ dàng, chỉ là sau khi bắt được anh ta liền phát sầu, gà này muốn giết như thế nào a?
Nghĩ đến kiếp trước, anh ta đi tới chỗ nào cũng đều có người thịnh tình khoản đãi, trước nay chính mình chưa từng tự tay xử lý nguyên liệu nấu ăn. Mà ở nhà họ Liễu, những chuyện liên quan đến thịt, không nói đến nguyên chủ, mọi người cũng không có quyền động vào, đều là Triệu Thải Hoa một mình ôm lấy mọi việc, cho nên nguyên chủ cũng không có kinh nghiệm thực tiễn.
Rốt cuộc là nên chặt đầu trước hay là mổ bụng trước đây? Liễu Thanh Vân rối rắm nửa ngày, thấy con gà này còn nhích tới nhích lui, anh ta càng thêm không rõ.
Đúng lúc này, anh ta nghe được ngoài sân có người kêu anh ta, liền ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện là chị Kim Lan trong thôn, anh ta liền trực tiếp bắt lấy con gà kia đi ra ngoài.
“U, Vi Dân, anh đây là chuẩn bị giết gà sao?” Chị Kim Lan nhìn gà trong tay Liễu Thanh Vân hỏi.
“Này không phải bọn nhỏ thèm thịt sao, chị Kim Lan, chị tìm Anh Tử sao? Cô ấy đi làm việc rồi.” Nhà mẹ đẻ của chị Kim Lan cùng Diêu Tú Anh là một cái thôn, trước kia liền nhận thức, sau lại đều gả tới thôn Liễu Gia, gả cho người cũng đều là họ Liễu, cho nên quan hệ của hai người bọn cô hai tương đối tốt.
“Ta không tìm Anh Tử, ta tìm anh, Vi Dân, anh cũng ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày rồi, bệnh gì cũng nên dưỡng tốt đi, anh cũng không biết gần đây người trong thôn nói anh như thế nào đâu, anh là nam nhân không thể làm vợ mình mỗi ngày đi ra ngoài làm việc, chính mình lại ở nhà chăm con giết gà nha.”
“Đó là không thể, chủ yếu là ta không dám giết gà, nếu không vẫn là chờ Anh Tử trở về làm cô ấy giết đi.”
Khóe miệng chị Kim Lan giật giật, cảm thấy người trong thôn đều nói Liễu Thanh Vân choáng váng, không phải không có đạo lý, cô thiếu chút nữa đều phải cho rằng trước mặt chính mình chính là một cô vợ nhỏ vừa vào cửa. Im lặng một lát, cô đè đè cái trán của mình, một lần nữa tìm về đề tài đã lệch hướng.
“Cái kia, Vi Dân a, anh cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt lắm nha, là nam nhân thì phải nuôi vợ con. Em trai họ của ta không phải là đi làm ở công xã của chúng ta sao, nghe anh ta nói lập tức muốn nhận người làm công trình trị thuỷ, dù sao anh nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, dứt khoát cũng đi theo đi, có thể tránh không ít công điểm đâu.”
Liễu Thanh Vân nghe vậy ở trong trí nhớ tìm tòi, công trình trị thuỷ chính là đi đào sông, nhiệm vụ chủ yếu là thanh ứ đọng, đào bùn, đắp bờ,... rất là vất vả. Nguyên chủ từng đi qua một lần, đến chỗ cách nhà khoảng trăm dặm tu đê, hơn nữa vẫn là thực hành quản lý quân sự hóa, chia làm liên đội, có chế độ làm việc và nghỉ ngơi nghiêm khắc. Lần đó trở về, nguyên chủ vốn là gầy càng thêm gầy, bả vai đều ma xát một tầng vết chai.
Nghĩ đến đây, lúc này đến lượt khóe miệng Liễu Thanh Vân run rẩy, trồng trọt anh ta đều không biết, có thể biết tu sông sao, chị Kim Lan này thật biết cho anh ta đào hố.
“Chị Kim Lan, công trình trị thuỷ này hai năm trước ta giống như đã đi rồi, lúc này không nên đến lượt ta đi, hơn nữa ta là thật sự không nhớ rõ như thế nào làm việc xuất công.”
“Vậy anh liền cái gì cũng không làm, cả ngày ở nhà, làm Anh Tử trên mặt đất ra sức làm việc nuôi anh sao?” Chị Kim Lan không vui nói.
Từ vừa mới bắt đầu, Liễu Thanh Vân liền nghe ra chị Kim Lan là tới vì Diêu Tú Anh bênh vực kẻ yếu, cho nên anh ta mới cùng chị ta nói vòng vòng. Lúc này nghe chị Kim Lan nói thẳng, anh ta cẩn thận suy nghĩ, cả nhà chỉ làm Diêu Tú Anh một người trên mặt đất làm việc hình như là có chút không ổn.
“Chị Kim Lan, chị nói đúng, làm Anh Tử một người đi làm việc xác thật không quá thích hợp, may mắn chị nhắc nhở ta, chờ Anh Tử trở lại ta liền cùng cô ấy nói chuyện.”
“Anh nghĩ thông suốt thì tốt rồi, ta đây liền không chậm trễ anh, đi về trước.” Chị Kim Lan cho rằng Liễu Thanh Vân thay đổi ý tưởng, chuẩn bị đi làm việc, liền vừa lòng mà rời đi.
Liễu Thanh Vân thì ở tại chỗ, suy tư một phen, sau khi có chủ ý mới đi vào sân.
Hôm nay khi Diêu Tú Anh về nhà, liền thấy ba đứa nhỏ đứng ở trong sân, nhìn thấy cô về tới hai mắt liền sáng lên, đặc biệt là Đại Võ cùng Nhị Ni, đầy cõi lòng chờ mong mà nhìn chính mình.
Cô có chút kinh ngạc, dò hỏi: “Mấy đứa đây là làm sao vậy?”
“Mẹ, cha nói hôm nay ăn thịt.” Nhị Ni giành trả lời trước.
Ăn thịt? Diêu Tú Anh nhìn về phía gà trong sân, quả nhiên chỉ còn lại một con, cô vừa muốn nói gì, liền nghe Liễu Thanh Vân ở phòng bếp nói: “Anh Tử, em tới đây một chút.”
Diêu Tú Anh đi vào phòng bếp, chỉ thấy Liễu Thanh Vân một tay bắt lấy gà, một tay cầm dao, càng quái dị chính là trên người con gà kia còn dán tấm phù màu vàng.
“Anh Tử, em nói đúng, mùa đông gà quả nhiên không thế nào đẻ trứng, con gà trong sân mấy ngày nay tốt xấu gì còn đẻ được hai quả trứng, nhưng con gà này một quả cũng đẻ không ra, nuôi nó quá lãng phí lương thực, chúng ta vẫn là giết ăn thịt đi.”
Diêu Tú Anh đã sớm biết Liễu Thanh Vân rất là kén ăn, đối với việc này cũng không ngoài ý muốn. Chỉ là chính mình muốn ăn liền nói chính mình muốn ăn đi, còn tìm nhiều lý do như vậy.
“Vậy tấm phù trên người con gà này là chuyện như thế nào?” Cô hỏi.
“Còn không phải là anh chờ em trở về giết gà sao, nhưng con gà này vẫn luôn động đậy, ta sợ em giết nó không được, cho nên vẽ một tấm Định Thân Phù dán trên người nó, em xem nó đã không thể động đậy được. Đúng rồi, em biết giết gà đi?” Nói xong, Liễu Thanh Vân đưa con gà không thể động đậy cùng con dao cho Diêu Tú Anh.
Diêu Tú Anh: “……” Thật may là cô biết giết gà, không chỉ biết giết mà còn biết hầm nữa.
Liễu Thanh Vân đi vào thế giới này nhiều ngày như vậy, rốt cuộc có thể ăn thịt, anh ta cùng bọn nhỏ ăn đến đầu đều không nâng lên, ngay cả Tam Bảo đều chờ không kịp Diêu Tú Anh đút ăn, muốn vươn tay bắt lấy.
Sau khi ăn một bữa ngon lành, Liễu Thanh Vân nhớ tới lời nói trước đó của chị Kim Lan, liền nói với Diêu Tú Anh: “Hôm nay chị Kim Lan tới, chị ấy nói nhà chúng ta liền một mình em đi làm việc, người trong thôn đều ở sau lưng chê cười đâu, hơn nữa cũng thật sự quá vất vả, cho nên ta nghĩ…”
Diêu Tú Anh nghe đến đó, đang muốn làm Liễu Thanh Vân không cần để ý tới lời nói của chị Kim Lan. Chủ yếu là cô biết Liễu Thanh Vân không phải là Liễu Vi Quốc, cũng không có nghĩa vụ nhất định phải chiếu cố chính mình cùng bọn nhỏ, tình trạng hiện giờ của hai người chính là kết nhóm sinh hoạt, cho nên cô đối việc chính mình một người đi làm việc không có ý kiến gì.
Chỉ là còn không đợi cô mở miệng, liền nghe Liễu Thanh Vân nói: “…… Nếu không em dứt khoát cũng đừng đi làm việc.”
“A?”
“Trồng trọt vất vả như vậy cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, còn không bằng ở nhà nấu cơm.”
Khác không nói, trù nghệ của Diêu Tú Anh vẫn là không tồi, Liễu Thanh Vân không có thiên phú về phương diện này, lần trước anh ta nghĩ thầm muốn nấu cơm, kết quả thiếu chút nữa liền đốt cháy nồi, còn nhóm lửa đều là dựa vào hỏa phù.
Ngày thường nhà bọn họ đều là chờ Diêu Tú Anh trở về lại nấu cơm, chính là Diêu Tú Anh mỗi ngày làm việc vất vả như vậy, Liễu Thanh Vân cũng ngượng ngùng lại yêu cầu cô làm đồ ăn phức tạp, cho nên bình thường đều là nướng mấy củ khoai lang hay nấu canh gì đó đối phó một chút.
Diêu Tú Anh nhìn Liễu Thanh Vân chấp nhất với đồ ăn như vậy cũng là hết chỗ nói rồi, liền bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh đã không đi làm việc, ta cũng không đi làm việc, một nhà chúng ta từ đâu ra lương thực, chẳng lẽ chờ uống gió Tây Bắc sao. Anh cũng đừng quên hiện tại mua lương thực đều là muốn phiếu gạo, trong đội nếu là không phân lương thực cho chúng ta, chúng ta lại không có phiếu gạo, chính là có tiền cũng mua không được lương thực nha, hơn nữa tiền từ chỗ nào tới, cũng nói không được, thời gian dài mọi người sẽ không hoài nghi sao?”
Liễu Thanh Vân cân nhắc một chút, cảm thấy Diêu Tú Anh nói có đạo lý, nhưng cũng không phải không có cách nào giải quyết.
“Tiền từ chỗ nào tới, nhưng thật ra dễ nói, hai ngày nữa ta đi tìm chú Giang, làm chú ấy biên cho ta cái cớ, liền nói ở trong huyện tìm được công việc. Đến nỗi phiếu gạo sao, quả thật là một vấn đề, nhưng cũng không khó để giải quyết, cùng lắm thì sau này ta giúp người ta trừ tà bắt quỷ gì đó, thu tiền ít một chút, đổi nhiều phiếu gạo, không phải được rồi sao.”
Tuy rằng Liễu Thanh Vân nói được dễ dàng, nhưng rốt cuộc còn không có thực hiện đâu, Diêu Tú Anh cũng không có đáp ứng yêu cầu hiện tại liền không đi làm việc, hơn nữa cô cũng không muốn cái gì cũng đều dựa vào Liễu Thanh Vân, luôn muốn chính mình tìm chút chuyện để làm.
Liễu Thanh Vân thấy thế cũng không miễn cưỡng, anh ta bớt thời gian lại đi tìm chú Giang một chuyến, lúc này là mang theo Tam Bảo cùng đi, mấy ngày nay anh ta luôn đút Tam Bảo ăn trứng gà, hiện giờ thành người mà Tam Bảo thích nhất, mặc kệ đi nơi nào đều thích dán anh ta.
Liễu Thanh Vân cảm thấy mang theo Tam Bảo cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa anh ta có suy nghĩ thầm dạy Tam Bảo tu luyện, tự nhiên là càng sớm càng tốt, làm đứa nhỏ này nhiều trông thấy việc đời, thay đổi một cách vô tri vô giác cũng có thể học được không ít đồ vật.
Chờ anh ta tới trạm thu hồi phế phẩm của chú Giang, chú Giang vừa thấy anh ta đến ánh mắt liền sáng ngời, cao hứng nói: “Vi Dân, con tới rồi, con lại không tới, ta đều chuẩn bị đến thôn Liễu Gia tìm con.”