" Chị Ngọc Dương, có phải...",Kiệt định nói gì đó nhưng phía trên lưng hắn Ngọc Dương đã che miệng hắn lại bằng bàn tay ngọc ngà của nàng.
" Đừng nói nữa, tất cả chỉ là nói dối. Cậu không phải tren Bảo Nhật mà tôi biết."
Bàn tay nàng mềm quá, thêm quá...
Kiệt hít một hơi rồi lưu luyến gỡ ra.
" Được rồi, Ngọc Dương sao cô có thể nhận ra tôi không phải Bảo Nhật"
Ngọc Dương cúi đầu, vậy là nàng đã đoán đúng sao!
" Có quá nhiều sơ hở khi ngươi giả dạng Bảo Nhật. Tính cách khi nói chuyện quá khác, ngươi tự tin nói chuyện với ta chứ không e ngại như Bảo Nhật. Còn thuê một chỗ khác tu luyện hàng ngày, lại còn mạnh mẽ tự tin đến như thế!!!"
Ngọc Dương càng nói càng đỏ mặt, nàng chưa từng khen ngợi ai nhiều như vậy. Đối với một con người tôn sùng vẻ hoàn hảo như Ngọc Dương, nàng cho rằng mọi người đều làm mọi thứ không đúng ý nàng. Nhưng người đàn ông trước mặt nàng mang lại cảm giác thật khác, cách hắn nói chuyện, cách hắn xử lý tình huống vừa rồi đối với nàng thật hoàn hảo. Vừa rồi, nàng cảm thấy hắn thật sự như đang tỏa sáng vậy.
Kiệt gật đầu tiếp tục thong dong bước.
" Ngọc Dương ta vẫn là Bảo Nhật mà thôi, ta có kí ức của hắn."
Ngọc Dương nhíu mày, tên này vẫn còn muốn lừa gạt nàng.
" Nhưng Bảo Nhật không phải là ta", Kiệt nói tiếp, gương mặt hắn có chút đượm buồn nhìn lên mặt trăng tròn vành vạch.
" Trăng hôm nay thật tròn, thật sáng. Khung cảnh cũng tĩnh lặng nữa nhỉ", Kiệt bất giác mỉm cười, hắn gạt đi mấy suy nghĩ về kỉ niệm xưa của chính bản thân.
" Ngươi... Ngươi đang hoài niệm sao", Ngọc Dương chớp chớp mắt.
Kiệt gật đầu tiếp tục bước những bước đi chậm dãi.
" Ta là Kiệt. Không biết vì sao lại ở trong cơ thể Bảo Nhật. Hiện tại ta đang suy yếu nên không thể kết nối nói chuyện với hắn, chỉ có thể 1 ngày xuất hiện một khoảng thời gian thay hắn tu luyện, giúp hắn tăng cường thực lực ", Kiệt vừa đi vừa nói, một hồi cũng về tới nhà.
" Về rồi", Kiệt thả nàng từ trên lưng xuống.
"Đưa ta về tận phòng đi", Ngọc Dương đỏ mặt nói, nàng muốn biết thêm về hắn nào dễ dàng buông tha.
" Này, cô có giống như đang say nữa đâu. Tự vào đi"
" Sao nhà ngươi biết ta không say chứ, ta còn say đấy. Hơn nữa còn đang rối loạn tinh thần sau vụ vừa nãy, ngươi...ngươi phải ngủ lại phòng ta", Ngọc Dương nói một hồi, sau đó bất chợt hối hận vì mình có hơi mất giá.
" Được rồi, dù sao chuyện vừa rồi cũng do ta", Kiệt cõng nàng vào phòng. Hắn đặt nhẹ nhàng nàng lên giường còn mình thì ngồi bệt xuống đất.
" Ta mệt quá, ngủ trước đây. Mai Bảo Nhật tỉnh lại nhờ cô giải thích với hắn là sư phụ hắn đưa đi tập huấn bị thương được cô cứu về", Kiệt nhắm mắt lại nói.
" Khoan.. Ngươi chưa được ngủ, những lời ngươi nói khi nãy có phải sự thật", Ngọc Dương nhéo má hắn khều khều.
" Ừ.. Có thể cô không tin nhưng mai cô sẽ biết Bảo Nhật và ta khác nhau một chút"
" Một chút?"
" Ừ chỉ một chút, hắn có rất nhiều đặc điểm giống ta. Nhiều khi ta xem hắn chính là ta nhưng ta cứ như phiên bản trưởng thành hơn vậy", Kiệt lười biếng nói.
" Nhưng ngươi có kí ức về những lần tập kịch trước đó với ta, kí ức về mọi thứ ở đoàn kịch đúng chứ. Ngươi có vui không? ", Ngọc Dương ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu hắn đặt lên thành giường.
" Rất vui... Cô khiến ta ấn tượng rất nhiều, cảm ơn cô vì đã dạy cho Bảo Nhật nhiều thứ.
" Ấn tượng như thế nào", Ngọc Dương vẫn gặng hỏi.
" Cô rất hoàn hảo, xinh đẹp, tận tụy công việc, thiên phú cao... Được rồi ngủ thôi", Kiệt hé môi định nói lời cuối cùng.
Nhưng môi hắn bị chặn lại bởi môi mềm của ai đó. Kiệt mở to mắt ngạc nhiên, Ngọc Dương đang hôn hắn sao.
Hắn tựa đầu vào cạnh giường còn Ngọc Dương thì ngồi ở trên giường.
Hắn ngửa đầu lên còn nàng hai tay ôm lấy đầu hắn cúi người xuống.
Một nụ hôn ngọt ngào.
Thật sâu...
Ngọc Dương thả tay ra từ từ ngẩng đầu lên sau một vài phút, gương mặt nàng còn đỏ hơn khi nãy say rượu, ánh mắt đượm tình nhìn Kiệt chăm chú.
" Kiệt, ta thích ngươi có được không? "
Kiệt trợn tròn mắt ngạc nhiên rồi bật cười.
" Đã sớm biết cô dễ thương, không ngờ lại đến mức này"
Hắn đứng dậy khỏe khoắn, thủy thuộc tính bao trùm thân thể tự động rửa sạch mồ hôi và máu trên người. Hắn vòng tay rộng ôm lấy giai nhân thủ thỉ.
" Ta khỏe trở lại rồi, cũng hết buồn ngủ rồi nè"
" A.. Đáng ghét. Đi ngủ đi", Ngọc Dương dãy nảy nhưng vẫn hạnh phúc mỉm cười.
" Kiệt, cho ta xem gương mặt thực sự của ngươi được không ", Ngọc Dương sờ sờ mặt hắn nói.
"Lấy giấy và bút đi. À mà cho phép nàng thích ta nhưng không được thích Bảo Nhật nhé", Kiệt hôn nàng cái nhẹ rồi nói.
" Haha, ích kỷ. Chẳng phải chàng đã cùng Phương Ly và Ánh Ngọc làm tình sao. Tại sao không cho thiếp thích Bảo Nhật ", Ngọc Dương trêu đùa không quên đứng dậy lục bàn kiếm giấy và bút.
" E..hèm là Bảo Nhật không phải ta", Kiệt chống chế.
" Thiếp cực kỳ ghét đàn ông lăng nhăng đào hoa đấy. Nếu không phải tối nay chàng thể hiện quá tốt thì thiếp sẽ không bỏ tiêu chuẩn kia đâu", Ngọc Dương vén tóc lên xinh đẹp trừng mắt hắn.
Kiệt gãi gãi đầu, kia chính là vẻ đẹp của yêu nghiệt như hắn sao...
Ngọc Dương chưa thấy mặt hắn đã đổ rồi nè!!
" Ta vẽ cho nàng xem nhưng mà nói trước là không được chê đâu", Kiệt nhận lấy giấy bút dặn dò.
" Không sao, chàng có xấu ta vẫn cực kì ưa thích, không chạy theo người khác đâu", Ngọc Dương che miệng cười, nam nhân yêu nghiệt xấu trai sao, thật thú vị.
Kiệt biết nàng hiểu nhầm ý mình giở khóc giở cười mếu máo.
" Ý ta là vẽ xấu mà... Ta cực kỳ đẹp trai đấy. Chính là tuyệt đỉnh mỹ nam."
Khúc khích
Ngọc Dương che miệng cười, chăm chú nhìn hắn tập trung họa. Nam nhân tập trung làm việc có sức hút cũng thật lớn. Ngọc Dương nhìn dáng vẻ của Kiệt mà mê mẩn, nàng dường như cảm thấy thời gian đang ngừng lại vậy.
Vẽ tranh thoăn thoắt sau mấy tiếng thì Kiệt cũng hoàn thành tác phẩm.
Ngọc Dương cầm lấy bức tranh thật nhẹ nhàng đảo mắt qua lại.
" Oa...", Mắt nàng sáng lên, miệng dần há to ra ngạc nhiên.
" Êu cũng không cần phải phô trương đâu. Vẽ như thế này còn đẹp hơn cả gương mặt Bảo Nhật bây giờ đó. "
Kiệt phổng mũi, nàng là đang khen hắn vẽ đẹp và đẹp trai hay sao.
" Thành thật mà nói thì chàng không cần phải khuếch đại gương mặt đẹp trai lên đâu, ta vẫn yêu chàng mà. Mà vẽ đẹp lắm", Ngọc Dương lộ ra cái ánh mắt khắc khổ nhìn Kiệt. Kiệt bực mình cầm lấy bức tranh vò lại.
" Nàng không tin thì ném đi"
" A...", Ngọc Dương vội vàng chạy lại nhặt bức tranh đã bị vò bỏ vào góc bàn làm việc chắp tay.
"Xin lỗi chàng mà, thiếp đùa"
" Được rồi chúng ta tỏ tình cũng đã xong, hôn cũng đã hôn, nàng còn đặc biệt mời ta ở lại phòng nữa. ", Kiệt liệt kê một số hoạt động khiến Ngọc Dương xấu hổ vô cùng.
" Còn bước cuối cùng....", Hắn nhào tới ôm chặt nàng.
"Không phải vậy đâu, thiếp thật sự sợ nên muốn chàng ở lại phòng thật mà. Không có ý định kia" Ngọc Dương cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt sự chân thành của mình.
Lời giải thích này nhạt nhòa và bất lực biết bao nhiêu.
"Haha, nhưng ta không nghĩ vậy. Đừng giả ngốc nữa", Kiệt vùi đầu vào ngực Ngọc Dương tham lam dụi dụi mấy cái.
" Uwmmm"
Cánh tay Ngọc Dương để sai tư thế đã hơi tê rần, cô thoáng điều chỉnh tư thế, bởi vì cổ áo quá thấp, hai bầu nhũ hoa trước ngực cũng nhanh chóng lộ ra. Kiệt nhân cơ hội đó ngoạm hẳn vào trong ngực, bú mút như một đứa trẻ.
Ngọc Dương xấu hổ đỏ mặt, nàng trước đây chưa từng gần gũi với ai đến như thế, nhất là đàn ông, nàng còn chưa có ôm qua: "A.... Nhột...nhột...chàng làm gì đó?"
Kiệt nói: "Tối nay, nàng không thoát được. Khi nãy không để cho ta ngủ thì bây giờ nàng cũng không thể ngủ"
Ánh mắt Ngọc Dương né tránh, cô quay mặt sang chỗ khác. Hình như khi nãy cô sai rồi... Mời một tên dâm tặc vào ngủ cùng.
Kiệt không chỉ bú mút đá lưỡi trên bầu ngực căng tròn kia, đôi tay cũng không yên phận mà kéo quần Ngọc Dương xuống vuốt ve tiểu huyệt của nàng. Hắn lúc này đã nằm đè trên người nàng, côn thịt được lôi ra khỏi quần nhắm ngay mép thịt hồng hào kia cọ xát. Hắn nhả núm vú, gạt toàn bộ áo ra, nắm bầu ngực mềm mại trơn mịn.
Ngọc Dương cảm nhận bàn tay ấm áp kia và côn thịt nóng hổi thì chỉ biết hừ nhẹ, vô thức ưỡn ngực lên
" Không ngờ bình thường nàng ăn mặc kín đáo mà ngực lại đẹp và quyến rũ như vậy", Kiệt tấm tắc khen, tay và hạ bộ vẫn không ngừng làm việc giúp Ngọc Dương cảm nhận dư vị của dạo đầu.
"A..." Ngọc Dương đã không còn chú ý nổi đến lời nói của hắn nữa rồi. Đầu nhũ bị nắm, chỗ kín mẫn cảm nhất lại bị côn thịt đâm tới đâm lui, nàng đang rất muốn nó đi vào mình...
Kiệt thấy cổ Ngọc Dương ửng đỏ, nhận ra trạng thái của nàng đang thay đổi, đáy mắt mỉm cười.