" Thằng nhóc đó!! Đó có phải lần đầu của nó không cơ chứ", Ánh Ngọc thở hồng hộc bước ra khỏi nhà kho, mặt nàng ửng đỏ vì hứng tình, nước nhờn rỉ ra thấm đẫm quần lót.
" A...thật ra mình cũng lên đỉnh rồi nhưng thể hiện với cu cậu một chút chắc không sao... Hắn làm tình tốt thật lại đẹp trai nữa. Mong chờ lần gặp tiếp theo quá đi", Ánh Ngọc nhíu mắt vui sướng, nhưng hiện tại nàng cần phải đi việc, không thể tiếp tục quần nhau với Bảo Nhật nữa rồi.
Bảo Nhật cũng dọn xong nhà kho trong 2 tiếng, hắn quay về kí túc xá Ẩn Môn thì đã thấy Hải Yến xinh đẹp rạng rỡ với mái tóc tím đứng trước đó.
" Hở, Hải Yến đến đây làm gì vậy", Bảo Nhật gãi gãi đầu, sau đó cũng thầm đoán ra lí do là mình nghỉ học hai buổi liên tục.
" Còn phải hỏi à", Hải Yến trừng mắt nhìn Nhật trông cực kì dễ thương.
Bên cạnh Hải Yến là một cô gái tóc xanh lá cây cắt ngắn ngang vai tên Dung, nàng ta xen vào.
" Đây là cậu bạn của Hải Yến sao, thật đẹp trai quá. Giới thiệu cho tớ đi"
" Haha, được rồi các cậu không phải chỉ sang đây để tra khảo lí do tớ nghỉ thôi chứ hả", Bảo Nhật cười trừ liếc một vòng quanh thân thể hai cô gái.
Dung mặc một chiếc áo ngắn ngang bụng phủ lên phần ngực lớn nhô ra, phong cách tomboy khá cuốn hút trong khi đó Hải Yến lại như một cô gái hiền lành mà khí chất tỏa ra sự thông minh lanh lợi không dễ trêu trọc. Cả hai với hai phong cách ăn mặc cũng khiến người ta hiểu rõ tính cách họ rồi. Hơn nữa cùng với gương mặt xinh đẹp của cả hai khi qua chỗ kí túc xá của Bảo Nhật đã khiến vài tên con trai âm thầm ghen ghét.
" Haha, được rồi tớ kể. Mặt cậu căng thẳng vậy Yến", Bảo Nhật xua tay khi thấy hai cô gái không có ý đùa chút nào.
" Tớ gia nhập đoàn kịch PM. Hai hôm nay đi đăng kí tham gia, mai lại đi học bình thường à", Nhật giơ ra tấm thẻ đưa cho Hải Yến.
" Có chuyện như vậy, vui như thế lại không kêu tớ", Hải Yến sắc mặt thay đổi 180 độ, có lẽ nàng rất thích diễn kịch. Ngược lại Dung không hứng thú chỉ nhún vai.
" Được rồi nếu chỉ có vậy thì tớ về trước nha Yến. Tớ cũng chỉ tò mò đi theo chứ không hứng thú kịch kẹc gì"
" Oke, chào cậu", Bảo Nhật vẫy tay nhìn Dung không chớp mắt, hiển nhiên có chút bị hút hồn bởi phong cách lạ lẫm kia.
" Được rồi, tớ cũng về đây. Cầm lấy tập sách này chép lại bài học", Hải Yến chi đáo đưa Bảo Nhật một tập sách rồi cầm theo tấm thẻ chăm chú ra về.
Bảo Nhật nhún vai bước vào trong.
Trong căn phòng tối, Bảo Nhật một mình lặng lẽ đóng cửa.
" A... Chị Ánh Ngọc "
Hắn bây giờ chỉ nghĩ đến Ánh Ngọc. Cô gái ấy thật xinh đẹp, quyến rũ như yêu nữ lại vô cũng đáng yêu. Chỉ nhớ đến cảnh Ánh Ngọc bú cu cho hắn, Nhật lại thấy tê rân hết người. Bảo Nhật cả đêm đó quằn quại tuốt lươn đến sáng và nghĩ đến ngôi nhà và những đứa trẻ...
Chẳng lẽ đó là tình yêu mà Nhị Sư phụ thường nói!!
...
" Bảo Nhật, tại sao hôm qua trò không đi học ",Hồng Tiến hét lớn sau khi nhìn thấy Bảo Nhật, ông ta vẻ mặt tức giận cau có khiến toàn bộ đám học sinh trong lớp học đều sợ hãi co rúm. Riêng Bảo Nhật, hắn cũng có chút sợ hãi khí chất của người thầy này thế nhưng cũng chỉ nhàn nhạt nói ra vài câu.
" Thưa thầy, em và thầy không cùng triết lý nếu đã vậy cũng không nhất thiết phải đến lớp. Hay là thầy cứ cho em trực tiếp làm những bài kiểm tra khi các bạn làm là được. Nếu không qua nổi thì Đó là lỗi của em. Thầy thấy thế nào?"
" Hahah, Em nói hay lắm", Hồng Tiến giận quá hóa cười, đập bàn vậy.
" Được. Từ giờ trở đi em không cần đến lớp nữa. Còn bây giờ cút ra ngoài lớp cho tôi."
Hải Yến lo lắng nhìn hắn bước ra khỏi lớp. Còn Bảo Nhật lúc này không có chút gì là buồn,những kỹ năng của ông thầy dạy hắn đã học qua rồi chỉ là không biết làm sao hoàn thành những bài tập môn thực chiến, nhưng hắn cũng không có kiên nhẫn để học nữa khi mà Hồng Tiến và hắn có lập trường đối lập. Như đã nói Bảo Nhật sẽ không lựa chọn chạy trốn trước khó khăn, hắn sẽ đương đầu với nó và đập tan khó khăn dù đó không phải là một lý tưởng của một xạ thủ.
Bảo Nhật không cần làm xạ thủ giỏi mà thứ hắn cần là đạt đến sự hoàn mỹ, sự trung hòa của xạ thủ, cận chiến, hồn sư hay các nghề nghiệp khác. Hắn là một thể hoàn mỹ...
Tuy vậy không có nghĩa là hắn sẽ lơ làm được học, có vẻ hắn sẽ phải tự tập luyện riêng.
...
" Bảo Nhật, tối nay nhớ đến nha", trong kí túc xá, vừa thức dậy Bảo Nhật liền nhận được truyền âm ngọc của Ánh Ngọc. Nàng được giao trọng trách thông báo cho mọi người về bữa tiệc tối nay được tổ chức bởi chị Phương Ly.
Bảo Nhật hồ hởi một hồi, thế là lại được gặp chị Ánh Ngọc...
" A... Hay quá"
Bảo Nhật hát la la, lập rực bật dậy chuẩn bị đồ đạc và nghĩ tới viễn cảnh gặp gỡ mọi người.
Theo địa chỉ, Bảo Nhật tiến đến một nhà hàng sang trọng của Ẩn Nguyên. Bước vào trong, hân lập tức nhìn ra Phương Ly và mọi người đang ở đây từ trước.
" Chào em", Phương Ly mỉm cười.
" Haha, là người mới hả", một chàng trai đang gắp thịt bò bỏ vào lẩu cũng ngoảnh lại chớp mắt.
" Dạ chào mọi người, em là Bảo Nhật ", Bảo Nhật cúi đầu chào hỏi.
"Á đù, Cậu là người mà Ngọc Dương nói đây hả. Ngọc Dương khen cậu nhiều lắm đấy", Anh chàng gắp thịt nhiệt tình nói.
Bảo Nhật lúc này mắt liếc sang Ngọc Dương, cô nàng khó tính này hôm nay không ăn mặc đơn giản kín đáo như mọi khi mà bận một bộ đồ sang trọng ma mị, cực kì hút người. Chị ta vậy mà lại khen hắn ư, xem ra cũng không đáng ghét lắm. Thấy hắn ngơ ngác, Phương Ly liền mỉm cười:
" Được rồi ngồi vào bàn ăn, chị sẽ giới thiệu cho em toàn thể thành viên đoàn kịch", Phương Ly kéo tay hắn ngồi xuống. Trên chiếc bàn tròn rộng rãi, Bảo Nhật cùng bốn chàng trai khác ngồi một phía, bên còn lại là Ngọc Dương, Phương Ly, Ánh Ngọc và hai chị gái khác.
" Đoàn kịch chúng ta tạm thời có 11 người, 5 nam và 5 nữ. Người cuối cùng là cô chủ nhiệm. Về phía bọn chị em cũng đã biết Ngọc Dương và Ánh Ngọc rồi nhỉ. Còn hai chị khác làm nhiệm vụ thiết kế và sản xuất là Bạch Liên và Thúy Nga "
" Dạ chào các chị", Bảo Nhật mỉm cười nhìn hai chị gái. Hai người bọn họ cũng xinh đẹp nganh ngửa với chị Ánh Ngọc chứ không ít, toàn là mỹ nhân với mỗi người một vẻ. Lại nói về Ánh Ngọc, dù khí chất có thua kém chị Phương Ly một chút nhưng lại khiến Bảo Nhật không thể rời mắt. Ánh Ngọc hôm nay mặc một bộ váy trắng đen uốn cong giúp cơ thể cực phẩm của chị ấy trở nên nổi bật. Gương mặt vẫn rất thanh tú pha chút tinh nghịch,mái tóc đỏ nổi bật giữa bàn ăn phấp phới trong gió. Thấy Bảo Nhật nhìn mình, Ánh Ngọc cũng liếm mép một cái với hắn khiến hắn đỏ mặt mà quay đi. Tất cả hành động kia vậy mà lại bị Phương Ly nhìn thấy, nàng có chút khó chịu không tiếp tục giới thiệu nữa.
Lại nói tới Phương Ly, đây mới là sự thu hút của toàn bộ ánh nhìn phe nam bởi bộ áo trắng sẻ ngực của nàng, mái tóc đen ép thẳng được che bởi một chiếc mũ phớt cá tính,đôi môi hồng nhuận, mũi nàng cao thẳng mà xinh xắn toàn bộ thật hoàn mỹ. Phương Ly đẹp nhất trên bàn ăn ai cũng rõ nhưng Bảo Nhật lại không nhìn nàng mới khiến nàng bực bội...
" Chị Ly à quên không giới thiệu bọn em kìa", Một tên phe con trai đứng dậy hướng Bảo Nhật sau đó tự giới thiệu đám bọn hắn.
...
Bảo Nhật uống rượu ăn thịt no say, lúc này hắn liền bắt gặp Ánh Ngọc từ phía xa.
" Chị Ngọc, chị ăn uống no chưa", Bảo Nhật đi tới bắt chuyện ngại ngùng.
" Ừa, đã lắm nhưng chưa no", Ánh Ngọc gương mặt xinh xắn gật đầu nhưng lại liếc nhìn hắn bằng ánh mắt sắc sảo.
" A... Thế chị muốn ăn thêm gì em mua", Bảo Nhật thật thà hỏi.
" Ăn em nha", Ánh Ngọc ánh mắt dâm đãng, tay bắt lấy tay Nhật kéo đi.
" A...chị nói gì vậy!!Ê chị lại kéo em", Bảo Nhật bất bình, Ánh Ngọc luôn làm theo ý nàng.
" Không muốn chị sao", Ánh Ngọc vẻ mặt thay đổi 180 độ thành ủy khuất, tay cũng bỏ ra khỏi tay hắn.
" Không phải, sau hôm ấy em chỉ nghĩ về chị liên tục thôi nhưng mà nơi này đông người lắm", Bảo Nhật mặt đỏ lên xua tay.
"Thế á, dễ thương quá! Theo chị làm giống lần trước nhé.", Ánh Ngọc ôm trầm hắn khiến Bảo Nhật bất ngờ. Hắn như bị thôi miên trước cái ôm nên không phản kháng gì và rồi dễ dàng bị dẫn vào nhà vệ sinh nữ
" Thấy không nhà vệ sinh rộng lắm. Chị dò xét hết rồi", Ánh Ngọc cười khúc khích khi Nhật còn lúng túng vô cùng.
" Nhưng nhỡ...", Bảo Nhật nói nhỏ, còn chưa hết câu đã bị đánh phủ đầu.
"Sao em cứ nói mấy chuyện linh tinh chẳng thú vị gì vậy", Ánh Ngọc lấy tay hắn đặt vào một bên gò bông mềm mại của mình, nét mặt dễ thương như mèo nhỏ.
Bảo Nhật lập tức như làm gì tội lỗi, cản giác mềm mại từ tay truyền về đại não khiến hắn ngu ngơ không quan tâm chuyện gì khác nữa.
" Em xin lỗi ạ"
" Nhật của chị cứng lắm rồi. Bây giờ làm cho chị sung sướng nhé", Ánh Ngọc đặt tay lên má hắn sờ sờ.
" Em...em sẽ cố ạ"
" Vậy kéo khóa xuống giúp chị với", Ánh Ngọc quay người ra sau, tay túm vào cái khóa áo.
" Vâng...ạ", Bảo Nhật nói giọng run run, tay lập tức với lấy cái khóa kéo xuống.
Từ từ từng mảng da thịt trắng muốt lộ ra, bên trong là nội y màu đen quyến rũ ôm sát cặp ngực trắng muốt của Ánh Ngọc.
" Oaaa", Bảo Nhật nhìn không chớp mắt, Ánh Ngọc cũng cởi nốt quần dài sau khi được giúp cởi áo. Xong xuôi nàng quay qua thấy Bảo Nhật còn ngơ ngác chỉ cười.
" Em còn làm gì vậy, mau cởi đồ ra đi"
Bảo Nhật thầm khen Ánh Ngọc thật quá đáng yêu, cởi nhanh áo rồi ôm trầm lấy cơ thể hoàn mỹ kia.
" Người em ấm thật đó"
" Em sờ ngực chị có được không "
" Ừ sờ đi"
Sột...
Bảo Nhật vạch áo ngực ra cầm lấy hai đầu ti Ánh Ngọc se se và nắn bóp.
" A.. Nhột qua đấy", Ánh Ngọc thích thú hít hà hơi ấm của nam nhân.
Đang trong cơn sướng, Ánh Ngọc chợt thấy Bảo Nhật dừng lại.
" Ơ em sao thế", Nàng quay qua nhìn hắn, Bảo Nhật lúc này đang thẩn thờ...
...