" Đa Ma, mày chết chắc", Quân Lăng toàn thân rướm máu nhưng vẫn cười lớn sau khi thắng thế trước Đa Ma.
" Thằng chó, mày chỉ toàn đánh lén", Đa Ma tức giận gầm lên, lúc này toàn thân hắn đã suy nhược cực độ tùy ý có thể gục ngã vì kiệt sức. Tên Quân Lăng này tuy không quá mạnh nhưng lại luôn chăm chăm đánh lén khiến hắn khó chịu vô cùng.
" Haha, quan trọng gì miễn thắng là được", Quân Lăng xách thương lên đâm tới hòng kết liễu Đa Ma nhưng hắn lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
" Khựng", Là Kinh Ê Môn giữ cây thương kia lại. Tay trái ông ta rút ra kiếm dài chém một chém quyết liệt khiến Quân Lăng không có cơ hội đào tẩu. Cơ thể hắn bị dọc thành đôi.
" Ngài Kinh Ê Môn, cảm ơn", Đa Ma cúi đầu, thở hồng hộc.
" Đa Ưng đã chết...", Kinh Ê Môn chỉ bỏ lại một câu rồi rời đi cùng với Nô Kan...
Câu nói tưởng chừng ngắn kia lại khiến Đa Ma mệt mỏi ngất đi....
...
Lên tầng tiếp theo, Kinh Ê Môn và Nô Kan lại bắt gặp một con chó trắng đang điên cuồng chém giết. Nô Kan lao tới sút bay kiếm của nó mà Kinh Ê Môn lại ôm chặt lấy con chó trắng.
" Vương Hỏa Cẩu, cậu có thể yên nghỉ được rồi."
Con chó trắng điên kia như hiểu lời ông nói, nước mắt chảy ra máu ngửa đầu lên hú một tiếng rồi tan biến..
" Thật bi thương", Kinh Ê Môn nói một câu.
" Kinh Ê Môn, khóc lóc cái gì... Mau đi trả thù cho bọn họ", Nô Kan cứng rắn xách Kinh Ê Môn theo tiến lên tầng trên.
Uỳnh...
Cuối cùng bọn họ cũng gặp người bọn họ cần tìm.
" Phương Tuấn... Thấy mày rồi", Nô Kan nhướn mày.
" Ồ hai tên này chưa chết luôn hả", Phương Tuấn nhếch mép...
" Nạp mạng đi", Nô Kan rút ra song liềm chém tới....
...
Trên tầng 5, Long Văn Lực dần bất lực trước Ngọ Đình Khương.
" Ngươi còn quá yếu", Ngọ Đình Khương quật lửa liên tục đem Long Văn Lực lùi lại liên tục, trên cơ thể dần lộ ra những vết máu.
" Khá khen cho tài năng của ngươi. Long Hóa cấp ba khi ở độ tuổi này thật không có ai làm được đâu", Ngọ Đình Khương khen ngợi.
" Giao hai đứa kia ra, ta tha cho ngươi một mạng"
" Câm miệng", Long Văn Lực thu Hy Lãnh Di cùng Hy Sung Kê vào nhẫn trữ vật cấp cao của mình hét lên:" Muốn bắt nàng phải bước qua xác ta", chiến với Linh Thánh mạnh như Ngọ Đình Khương càng khiến hắn hưng phấn.
" Long Văn Lực, Chúng ta cùng chiến", Lâm Năng Hải lúc này đã đuổi đến nơi đứng song song với Long Văn Lực.
" Không cần thiết", Long Văn Lực lắc đầu ương bướng.
" Ngươi nghĩ lại đi, hắn là Thượng Thán đấy", Hải nhíu mày. " Ngươi mà thua thì tất cả sẽ chết đồ ngu"
" Vậy ta cho phép ngươi chiến đấu cùng ta", Long Văn Lực nghe Lãnh Di sẽ chết liền dẹp một chút tự tôn.
" Haha, thú vị... Lâm Năng Hải ngươi cũng ở đây. Để xem hai thiên tài các ngươi có đánh trầy xước nổi ta không", Ngọ Đình Khương cười lớn, kiếm đen rực lửa.
" Ngọn lửa chết chóc ", Ngọ Đình Khương dùng kiếm loăng quăng vẽ ra một biến lửa.
Xèo xèo...
Lửa cháy xém khiến Hải và Lực lùi lại.
" Thánh Hỏa này lợi hại thật", Hải cảm thán, thân là một thủy tu như hắn cũng không thể khắc chế.
" Đó Là Thiên Tai Hỏa, lửa không sợ nước", Long Văn Lực nói, hắn cũng lôi ra một cái vảy rồng bạch kim.
" Thiên phú Nâng cấp cấp hai"
" Nâng cấp vạn vật"
Lập tức cái vảy rồng kia hóa thành màu kim cương sáng chói.
" Thần Lực ..."
Long Văn Lực hấp thụ thần lực từ vảy kim cương đem Long Lực của hắn nâng cao.
" Thật kinh ngạc, ngươi cũng thức tỉnh Thiên phú cấp hai", Hải bất ngờ lên tiếng.
Long Văn Lực cũng bất ngờ không kém" Mày cũng vậy sao? Cái quái gì vậy"
Long Văn Lực vốn tưởng mình là người tiến bộ nhất rồi chứ ai dè... Điều này lại làm hắn cay Hải thêm một chút quyết định lao lên tấn công Ngọ Đình Khương mà không phối hợp.
" Ê ngươi vội thế", Hải hét lên, những vỏ bọc thú, thực vật xăm lên cơ thể Hải. Hắn cũng vội vàng lao lên.
Nhưng không kịp nữa, Long Văn Lực đã bị Ngọ Đình Khương chém bay ra xa, vảy rồng toàn thân ảm đạm.
" Dì có mượn Thần lực hay thánh lực các ngươi cũng không là gì", Ngọ Đình Khương hét lớn vung chân đá văng Lâm Năng Hải đến sau.
Aaaa
Hải đau đớn gượng dậy, trận chiến với Vũ Hán khiến hắn quá mệt rồi.
" Long Văn Lực chúng ta cần hợp tác", Hải hét lên.
" Không.. Ta cho phép ngươi chiến đấu cùng ta không có nghĩa là hợp tác với ngươi", Long Văn Lực kiêu ngạo chống ngạo Thương đứng dậy.
" Im lặng mà đánh đi", hắn không cho Hải chút mặt mũi nào nói.
" Ngươi... Được thôi", Lâm Năng Hải tức giận bỏ đi.
" Ta không muốn đánh nữa, ta rời khỏi "
Hải nhảy thẳng từ tầng 5 xuống bỏ mặc Long Văn Lực chiến đấu với Ngọ Đình Khương.
" Hừ chuyện này vốn đâu phải của mình. Dù sao thì sư phụ cũng chỉ nói mình cố gắng hết sức giúp đỡ và mình cũng đã giúp hết sức rồi.", Lâm Năng Hải tự nhủ nói để mình không áy náy.
" Ơ. Thiều hắn thắng rồi", Lâm Năng Hải bỗng nhìn thấy Đình Thiều mệt mỏi được những người dân đáng thương Nhật Quốc chăm sóc. Nhớ lại lời khi nói với Thiều rằng hãy xuống chiến với Đinh Quyền còn mình sẽ lên cứu Lãnh Di.
" Đình Thiều đã làm được. Giờ mình xuống mà không hạ nổi Ngọ Đình Khương sẽ bị hắn khinh bỉ mất", Những dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu Hải.
" Không được!!!"
Lòng tự trọng của Hải không cho phép hắn. Từ trong bàn tay trái có đeo một cái nhẫn, Hải gặm cái nhẫn kia.
" Hải, đây là bảo vật thầy mới kiếm được. Cực kì quý hiếm nha", lời nói sư phụ Hải trong quá khứ hiện lên trong đầu hắn.
" Đây là gì mà quý hiếm ạ, chỉ là một cái nhẫn quái dị", Hải từng nói như vậy.
" Đó là nhẫn hồi phục được làm từ linh hồn của nhiều Linh Thần..."
Nuốt...
Hải nuốt chiếc nhẫn quý xuống lập tức năng lượng hồi phục năm thành....
" Hừ uổng phí 1 chiếc nhẫn quý ta làm sao có thể bỏ chạy"
" Hải Lưu xoáy"
Hải đạp không tạo thành hai dòng nước bay lên trên ánh mắt găm trên người Long Văn Lực.
" Đừng nói gì hết, ta quay lại đây để tự mình hạ Ngọ Đình Khương "
" Hiểu rồi!", Long Văn Lực tơi tả cười cười, nắm chắc Ngạo Thương đã được nâng cấp.
" Long Thần Ngạo Thương", Long Văn Lực nhảy tới đâm một thương uy mãnh hình vuốt rồng.
Ngọ Đình Khương bay lượn thuần thực chém tới một ngọn lửa vòng cung đỡ đòn.
" Sát phạt hỏa"
" Đế Hải Thần Thể- Thủy Thần"
" Huyết Quang Đao ", Lâm Năng Hải tụ thể lực toàn thân, thiên phú tước đoạt hoạt động hết công sức chém tới hàng vạn đao huyết quang.
Keng...keng...keng...
Ngọ Đình Khương ánh mắt co rụt vừa đỡ đòn vừa lui.
" Thật mạnh mẽ"
" Aaaaaa", Lâm Năng Hải hét lên lấy tinh thần như một cỗ máy chiến đấu lao tới chém bằng cả tính mạng.
" Ngươi thật thú vị", Long Văn Lực cười phá lên, xoay thương tròn.
" Long Thương Pháp", Long Văn Lực cũng xông vào tả xung hữu đột.
Ngọ Đình Khương dần yếu thế trước thể công của cả hai, đập cánh bay lùi ra xa, hỏa diễm tụ nơi cánh tay chưởng xuống một biển lửa.
" Biển Lửa Địa Ngục"
" Ngọ Đình Khương - Ngươi là tộc người Saphire sao?", Lâm Năng Hải nhìn thấy chiêu thức kia giật mình.
" Ngươi làm sao biết tới Tộc Saphire ", Ngọ Đình Khương nhíu mày trước câu hỏi của Hải.
Hải toàn lực phòng ngự che chắn cho cả Lực toàn bộ biển lửa...
" Aaaaa.... Thật nóng rát.Đây chắc chắn là lửa oán giận của tộc Saphire, ta từng nghe Vy Vy kể qua. Cô ấy là nhà khảo cổ học", Hải nói.
" Ra là vậy", Ngọ Đình Khương tháo xuống mũ chùm mặt để lộ một gương mặt điển trai với hình săm đen hình đà điểu nhỏ ở má trái. Tóc hắn trắng tinh, đuôi tóc cháy một đốm lửa xanh.
" Như ngươi đã thấy, tộc Saphire bọn ta có một đốm lửa xanh ở đuôi tóc. Lửa tắt người tắt.", Ngọ Đình Khương chia sẻ." Tộc của ta đã không còn ai, chỉ có ta được ngài Vũ Hán cứu mạng khi bị bọn Công Lí Điện mang đi làm thí nghiệm "
" Đúng vậy, và bây giờ ngươi chạy không thoát nữa Ngọ Đình Khương ", Đăng Dũng đúng lúc này trèo lên được tầng 5.
" Lâm Năng Hải, Long Văn Lực giúp ta bắt hắn. Công Lí Điện sẽ ban thưởng cho các ngươi"
" Ta không cần. ", Lâm Năng Hải từ chối thẳng thừng " Hắn là đối thủ ta cần đánh bại"
" Tốt, chúng ta cùng hợp sức", Đăng Dũng vui vẻ gồng lên sức mạnh toan lao vào.
Nhưng một cánh tay cản hắn lại.
Là Long Văn Lực.
" Đừng xen vào, đây là đối thủ của chúng ta"
" Nhưng....", Đăng Dũng định nói gì đó nhưng thấy ánh mắt của Lực lại thôi.
" Được rồi các ngươi hạ hắn đi. Nhớ để hắn sống cho ta"
" Hahaha, khá khen cho đám các ngươi", Ngọ Đình Khương tức giận run người, đám lửa xanh trên đầu cháy mạnh mẽ.
" Lửa oán giận- Hỏa Nhãn"
Mắt Ngọ Đình Khương cháy xanh chiếu thẳng vào Hải và Lực.
Hải tiếp tục đỡ đòn cả hai, toàn thân gồng lên nhiều lớp da.
" Lực, ngươi còn không mau tấn công !"
" Ừ", Long Văn Lực dịch chuyển một cái liền cầm Ngạo Thương cắm thẳng xuống người Ngọ Đình Khương.
" Đỡ lấy này."
Ngọ Đình Khương cầm kiếm đỡ đòn phản công thì lại bị Hải chặn lại.
Nhất thời Lực và Hải phối hợp ăn ý, Một đỡ đòn, một tấn công.
" Kết thúc ở đây được rồi...", Long Văn Lực ngửa đầu gầm lên một tiếng Long Ngâm hóa thành bản thể.
Ngọ Đình Khương thấy đối thủ tung sát chiêu cũng hóa thành bản thể là một con khủng long bay đen kịch.
Lâm Năng Hải cũng biến lớn như một vị thủy thần ngự trị biển cả.
Cả ba lao vào nhau
Oànhhhh
Một vụ nổ lớn... Ngọ Đình Khương, Long Văn Lực cùng Lâm Năng Hải bất tỉnh ngã xuống...
Đăng Dũng lôi ra một cái lưới là Bán đế pháp bảo quăng tới đem Ngọ Đình Khương bắt vào và rời đi khỏi hiện trường...