Chương 246: Hắc Đạt Chiến Lâm Năng Hải

Tầng 1, một góc sảnh....

Lâm Năng Hải và Hắc Đạt

Trong phút chốc, hai người đã giao thủ, quyền đầu của Hải tung ra mạnh mẽ nện vào bàn tay Hắc Đạt, lại bị năm ngón tay của hắn nắm chặt, nhất quyết không chịu buông.

Linh khí trong cơ thể hai người đồng thời hung mãnh phát ra, va chạm giữa hai chưởng.

"Hả?"

Mắt Hắc Đạt lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn phát hiện linh khí trong cơ thể Lâm Năng Hải không ngờ lại bá đạo đến cực điểm, ngay cả bản thân cũng không có cách nào chống lại lâu dù tu vi hắn cao hơn...

Điều này sao có thể? Thực lực của mình rõ ràng cao hơn hắn rất nhiều, bất kể như thế nào hắn cũng khó có khả năng tạo được uy hiếp cho mình.

Đó chỉ là suy nghĩ của Hắc Đạt mà thôi, sự thật thì Lâm Năng Hải luôn coi trọng cô đọng lực lượng, không phụ thuộc vào phù chú đan dược tiến cấp phá giai, vì vậy ở đồng cấp lực lượng của hắn hầu như là vô địch, tinh khiết tới gần tuyệt đối.

Hắc Đạt đổ mồ hôi...

Nếu còn tiếp tục giằng co như vậy, chỉ sợ là năm ngón tay của hắn sẽ bị tổn thương mất.

Vừa nghĩ đến đây, Hắc Đạt mạnh mẽ rút tay về, nhảy lùi về phía sau vài bước, tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi này hóa giải linh khí nóng rực của đối phương đang xâm nhập trong cơ thể mình.

Âm thầm nhìn Lâm Năng Hải một cái, Hắc Đạt lại càng kinh ngạc, bởi vì Lâm Năng Hải khi nãy vẫn còn chưa dùng toàn lực.

Mặc dù để lại năm cái lỗ ngón tay trên nắm đấm của Hải, nhưng so với thành quả mong muốn của Hắc Đạt khiến Hải bị trấn thương lại không tương xứng! Trong dự đoán của hắn, đáng lẽ ra một trảo kia có thể bóp nát toàn bộ nắm đấm của Hải.

" Lâm Năng Hải, ngươi quả nhiên có chút thực lực..... ", Hắc Đạt trở nên nghiêm trọng.

Lâm Năng Hải lắc lắc tay, cúi đầu liếc nhìn, khi nâng mi mắt lên, tia nhìn điên cuồng trong mắt ngày càng đậm.

" Tiếp tục giao chiến đi, đừng nói nhảm thằng chó này", Lâm Năng Hải như chó điên lao tới điên cuồng, hầu như không phát động vũ kỹ mà tất cả đều là võ kỹ cùng với sức mạnh thân thể đấm tới.

Bình bình bình.... Hắc Đạt đáp trả dữ dội, tà lực vận chuyển cực hạn chống chả dễ dàng.

" Hừm, dám dùng thân thể cảm tử đi chết!", Hắc Đạt hét lớn, tung ra vũ kỹ đem thân thể Hải chấn xuống.

" Trấn Tà Lực"

Một chiêu kia đã làm da thịt từ vỏ cây và gấu tuyết bị nứt toạc, máu tươi chảy khắp thân thể Lâm Năng Hải...

Hự

Lâm Năng Hải ho nhẹ, toàn thân hắn đau nhức dữ dội...

Nhưng hắn luôn luôn ẩn dấu không phát ra tiếng kêu đau, cứ để cho máu tươi trên người không ngừng sôi trào, cứ cảm nhận sự đau đớn truyền đến từ vết thương, cảm nhận áp lực đến từ phía địch. Lâm Năng Hải chính là muốn tăng thêm thêm ý chí bất khuất của bản thân. Đó thật sự là ý nghĩ điên rồ!!!

Chỉ khi ý chí bất khuất và quyết tâm cầu thắng tăng lên thì võ công thần bí kia của riêng hắn mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất.

Bình bình bình....

Tiếng va chạm da thịt tiếp tục vang lên không ngớt, Lâm Năng Hải thân thể cường tráng đã vận dụng đến cả Đế Hải Thần Thể.

" Thủy Thần Hộ Mệnh"

Lâm Năng Hải hút toàn bộ nước trong không khí tạo thành một bộ giáp chiến mặc kệ thương tổn mà chiến, hắn như thiêu thân lao vào mưa bom bão đạn, mặc cho thân thể sáu múi lực lưỡng của mình bị bào mòn bởi hàng loạt vũ kỹ nguy hiểm mang tà lực của Hắc Đạt.

" Hắc Tâm Chưởng"

" Tà Tâm Cước"

Hắc Đạt đánh Lâm Năng Hải liên miên không dứt nhưng Lâm Năng Hải như một con trâu mộng vậy, hắn không hề kêu đau đớn mà cứ lao tới hắn khiến hắn vô cùng chật vật...

Binh...binh...

Bốp....chát....

Những tiếng va chạm ngày càng nhiều, lúc này thể trận chỉ còn là 1 chiều khi mà Lâm Năng Hải bị Hắc Đạt nắm đầu đấm liên tục. Mỗi đấm là một môn vũ kỹ Hoàng Cấp với tà lực và Thần Lực gia trì.

" Mày tới số rồi con ạ, yếu mà đòi ra gió"

" Lâm Năng Hải hôm nay mày nhất định chết dưới tay tao, trâu bò nữa đi....."

" Lâm Năng Hải đừng hòng phản kháng"

Mỗi cú đấm là một câu chửi rủa của Hắc Đạt...

Cuối cùng không biết sau bao nhiêu cú đấm

Lâm Năng Hải cười mỉm với cái miệng đầy máu...

Giờ đây, giờ khắc này đã đến!

Lâm Năng Hải không cần tiếp tục áp chế.

Từ trong xương cốt truyền đến một cỗ nóng bỏng, nương theo sự tản phát của cỗ nhiệt ý này, Hải cảm giác được bản thân đã có một sự thay đổi lớn.

Lúc này hắn có thể cảm nhận được rõ ràng từ trong xương cốt bỗng nhiên sinh ra một cỗ năng lượng khổng lồ, rót vào kinh mạch của mình, tiến vào máu thịt.

Lâm Năng Hải mở to mắt như ác lang đang rình mồi trong rừng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hắc Đạt...

Vẫn như vừa rồi, Hắc Đạt đang phang xuống một quyền không hề tao nhã chút nào.

" Hắc Quyền..."

Binh...

Lâm Năng Hải đỡ được đòn kia rồi!! Hắn đã mạnh mẽ thoát khỏi tay Hắc Đạt.

" Chuột nhắt vùng vẫy...mày đã nỏ mạnh hết đà đừng giả vờ chống đối ta nữa",

Hắc Đạt cười lạnh, tuy rằng hắn cảm thấy kinh ngạc đối với linh khí của Hải, nhưng không có nghĩa là hắn có thể đả thương mình thật.

Trong lúc cười lạnh, bàn tay Hắc Đạt lại khai quyền hướng về phía Lâm Năng Hải.

Lần chính diện song quyền thứ hai, Hắc Đạt bắt đầu cảm thấy có chút gì đó không đúng. Bởi vì trong quyền này của Hải đã chất chứa uy lực, so với vừa rồi còn lớn hơn không ít, linh khí phát ra cũng hung mãnh hơn.

Lại một lần giao thủ nữa, lúc này thương thế trên nắm đấm của Lâm Năng Hải càng trở nên nghiêm trọng, máu tươi chảy xuống đầm đìa, thân mình cũng lui về sau, nhìn qua chật vật đến cực điểm. Thừa thắng xông lên, Hắc Đạt trảo phong gào thét, trong bóng đêm xuất ra một quyền trảo trí mạng về phía Hải.

Lâm Năng Hải kêu lên một tiếng đau đớn mặc cho trải kia của Hắc Đạt đâm xuyên cơ thể. Mắt Lâm Năng Hải đỏ ngầu, gương mặt dữ tợn, các khối vơ bắp căng cứng dưới những sợi gân xanh cộm cán...

" Không...gg không xong... Ngươi có bí kỹ tăng sức mạnh khi bị đánh sao", Hắc Đạt rốt cuộc nhận ra mình chọc vào một quả bom nổ chậm, nãy giờ Lâm Năng Hải là cố ý ăn hành từ mình. Bây giờ hắn đã đạt ngưỡng sức mạnh khổng lồ rồi ....hắn chỉ còn biết sợ hãi quay người bỏ chạy...

Nhưng đã quá muộn!

" Giờ đến lượt ta"

" Hắc Đạt, mày đi chết!!"

" Cuồng Nộ Bạo Bí Kỹ ........ "

" Nhất Lộ Hải- Xé Rách Đại Dương"

Một quyền như tên gọi, xé rách đại dương, Lâm Năng Hải như một vị thần biển điều khiến đại dương, có thể dễ dàng mang sức mạnh của mình xé rách nó, hai mắt hắn sáng quắc, tóc dài tung bay theo gió, toàn thân cơ bắp chằng trịt vết thương nhanh chóng được những dòng nước ấm phục hồi, khắp nơi bây giờ chỉ còn mùi nước biển, thậm chí Tà Lực và Thần Lực mạnh mẽ của Hắc Đạt bị Vương Lực của Lâm Năng Hải chấn bẹp dí không ngóc lên nổi.

UỲNH...

" Khônggggg", Hắc Đạt kêu lên thảm thiết, đau đớn không tả xiết....

Một quyền trời giáng kia nhanh như chớp khiến Hắc Đạt không thể chống đỡ, hắn như một con diều đứt dây bay vòng vòng rồi đáp đất....

Để lại hậu quả là một cái hố sâu to tướng và không gian xung quanh vỡ nát...