Chương 222: Cạnh tranh truyền thừa

Cuối cùng, Hải được cô bé dẫn đến một ngôi làng nằm giữa những đồi núi. Vào trong làng, Hải đã chứng kiến ​​những cảnh tượng khủng khiếp của sự bóc trần. Những người dân nơi đây đều tuyệt vọng, không ai đứng lên phản đối. Họ buộc phải lao động từng ngày để khai thác tài nguyên quý giá của một mỏ đá quý gần đó để dâng lên Vũ Hán.

" Anh ơi, chỗ này có thể ngủ được đó ạ", cô bé hồn nhiên chỉ vào một cái giường rách nát.

" Ừm cảm ơn em...  Nhưng anh hết buồn ngủ rồi, anh đi một lát sẽ trở về", Hải xoa đầu cô bé.

" Anh đi làm việc ạ, chúc anh mạnh khỏe", Cô bé ngoan ngoãn nói.

" Em cũng phải đi làm việc thôi"

" Em nhỏ thế này cũng bị bắt đi làm việc sao", Hải không vui nói.

" Dạ"

Cô bé hồn nhiên đáp rồi chạy lon ton đi quét dọn đường làng.

Hải bước ra ngoài đường, hắn nhìn thấy có cả những đứa bé khác cũng đang phải làm công việc tương tự. Chúng phải làm hết việc nhà khi cha mẹ còn bận rộn tại mỏ đá hơn thế nữa vẫn phải làm việc công ích.

Ọc ọc ...

Tiếng bụng réo lên của đám trẻ khiến Hải chú ý, hắn thở dài một hơi, xem ra Nhật Quốc đã thối nát lắm rồi.

" Toàn bộ nghỉ tay lại đây", Hải hét lớn thu hút đám trẻ. Xong xuôi hắn lôi ra một túi đồ ăn.

" Bé con giúp anh chia cho các bạn", Hải tóm con bé dẫn anh tới làng nói.

" Anh nhiều đồ ăn như vậy!! Cảm ơn cảm ơn anh", Đám trẻ vui mừng như mở hội nhanh chóng tiến lại nhận đồ ăn nhưng lại không lập tức ăn liền, chúng muốn mang về chia cho bố mẹ lại càng khiến người ta nhìn mà đau lòng.

...

Hải chạy vào khu mỏ đá, hắn nhận ra nơi đây hầu như người dân chỉ có tu vi Linh Đồ, Linh Sĩ, Linh Giả cao nhất cũng chỉ có Linh Sĩ. Ở cấp độ này thì người ta không thể nhịn ăn như Linh Hoàng mà sống, bọn họ ai nấy đều làm việc trong tình thế kiệt quệ.Họ đầy mồ hôi và bụi bẩn, gần đã mất đi tất cả những gì mình từng có. Mái tóc đen nhiều bụi rậm được dựng lên, trên cánh tay là hàng dãy vết xước và thương tích do bị đánh đập nếu làm việc chậm trễ.

" Đồ ăn trưa tới!"

Một tên tay sai binh lính được cử tới với một bọc thức ăn hét lớn.

Những người dân đang làm việc lập tức chạy tới nhận lấy phần ăn của mình ăn ngấu nghiến rồi nằm phè ra vì mệt mỏi.

" 20 phút sau quay lại làm việc", Tên binh lính kia hét lớn lần nữa rồi bỏ đi. Đám binh linh canh chừng người dân thì được phát rượu thịt vẫn đang ngồi nhâm nhi.

" A kia rồi " Hải đang quan sát, hắn liền nhận ra một hình con chim trĩ đen ở chân phải của một người đàn ông tu vi linh sĩ khi ông ta xắn ống quần. Hắn liền chạy tới chỗ ông ta xách ông ta rời đi như một vụ bắt cóc....

" Nhanh ...nhanh quá", Đám lính canh bất lực nhìn Hải tung hoành...

" Nhanh cái đầu cha mày, mau báo cho chỉ huy..."

...

" May quá, tôi phải tìm mãi mới thấy một người có dấu chim trĩ đen"

Hải cười ha hả thả anh bạn linh sĩ xuống một mỏm đá.

" Cậu là ai mà lại biết về vết tích này"

Hải không nhanh không chậm kể lại mọi chuyện cho anh ta, sau đó vỗ vai.

" Anh có muốn chiến một lần?"

" Tất nhiên, thứ chúng tôi thiếu là người lãnh đạo, chứ thật ra chúng tôi đã muốn chiến từ rất lâu rồi", Người đàn ông kia sảng khoái cười, anh ta đã chờ từ rất lâu cái ngày này.

" Đội ơn công chúa trở về.."

" Nhật Quốc được cứu rồi"

" Tôi biết rất nhiều anh em trung thành tuyệt đối với Hy Đen đại nhân, với tốc độ của anh có thể cứu họ chứ"

" Ừ, đi thôi".

...

Thiều vừa chạy vào bên trong một cách thuận tiền và an toàn đến đáng ngờ, hắn liền nhìn thấy một cảnh đánh nhau. Hơn thế nữa cảnh đánh nhau kia chính là để tranh giành truyền thừa. Đám tranh nhau truyền thừa lại không phải ai khác xa lạ mà chính là mấy tên trên Chiến Tinh Bảng như Trương Thiết Anh Tuấn, Xuân Bắc, Lục Tô, Viên Quang và Đình Hướng.

" Haha, thì ra là đám này đã phá hết bẫy. Vậy ta sẽ ngồi đây ngư ông đắc lợi"

...

Bên kia là một cuộc chiến đấu kịch liệt giữa hai phe Đình Hướng, Xuân Bắc, Lục Tô, Viên Quang và một mình Anh Tuấn

" Chết tiệt đám tép riu mau cút. Dù có đánh hội đồng các ngươi cũng không thể hạ được ta đâu", Anh Tuấn tức giận nói. Tiếng động cơ ầm ầm trong cơ thể hắn, sau đó hắn tụ kim cang lực tung ra một quyền.

" Nắm Đấm Kim Loại"

" Tránh", Đám bên kia chiến tuyến chỉ nói một câu, lập tức Đình Hướng chạy như bay mang theo Lục Tô mà Xuân Bắc cùng Viên Quang cũng né tránh dễ dàng.

" Phản đòn"

" Liên hoàn kiếm"

Xuân Bắc lôi ra hắc kiếm chém tới lia lịa.

" Quang Học Phân", Viên Quang bắn ra một tia sáng tới sau đó chúng phân rã ra tấn công vào các yếu điểm của Anh Tuấn.

" Chó gầm", Lục Tô không dám lại gần vì tốc độ chậm chạp đứng từ xa gầm lên gây nhiễu cho Anh Tuấn.

Anh Tuấn khó chịu phòng ngự, hắn dần cảm thấy mệt mỏi.

Thiều ngồi bên kia mà chỉ biết cười thầm, Anh Tuấn thua tốc độ ba tên là Đình Hướng, Xuân Bắc và Viên Quang. Hắn sẽ phải làm sao để đối đầu với sự liên minh này đây.

...

" Ai!! Còn ẩn nấp nữa. Mau ra đây cho ta"

" Cậu vẫn nhạy bén như ngày nào nhỉ Kan", Kinh Ê Môn cười cười." Đợi cậu vào học khuất mới ra mặt cho dễ nói chuyện chứ"

" Gặp ta có chuyện gì?", Nô Kan béo núc ních nhưng không hề chậm chạp quay đầu lại.

Nếu ai không nhớ thì đây chính kà một trong 4 cận vệ của Hy Đen. Họ là Kinh Ê Môn, Nô Kan, Mê Lin và Ha Ku.

" Lâu lắm không gặp, sao lại lạnh lùng vậy chứ", Kinh Ê Môn cười xòa.

" Ta hiện tại đang rất ổn, không cần ngươi làm phiền". Nô Kan vẫn nói không cảm xúc.

" Ổn, cậu thực sự ổn. Cậu đang rất không ổn Nô Kan à, tôi rất hiểu cậu. Chúng ta phải vùng dậy lấy lại Nhật Quốc. Lãnh Di công chúa đã trở về", Kinh Ê Môn nắm lấy cổ áo Nô Kan nói như phun nước bọt vào mặt hắn.

Bốp, Uỳnh...

" Đừng có dạy đời ta", Nô Kan nắm lấy tay Kinh Ê Môn vật ngửa.

" Ta hiện tại theo Vũ Hán có vinh hoa phú quý lại không sợ chết yểu. Thế đã là tốt rồi. Kinh Ê Môn ngươi cũng nên như vậy đừng có trốn chui trốn lủi nữa. Về phần cô bé Lãnh Di sẽ chẳng làm nên trò trống gì đâu"

" Haha, ngươi từ khi nào sợ chết. Lãnh Di công chúa rất giỏi, nhưng nếu nghi ngờ nàng ta liền cho ngươi biết một bí mật. Sung Kê không phản bội chúng ta. Sung Kê Thái tử chỉ là kí hiệp ước với Vũ Hán tránh Nhật Quốc bị diệt mà thôi.", Kinh Ê Môn đứng phất dậy đè Nô Kan vào tường.

" Ngươi nói sao", Nô Kan mất bình tĩnh.

" Ta biết ngươi đã rất yêu thích Sung Kê và đặt nhiều hi vọng vào cậu bé. Nhưng cậu bé lại phản bội chúng ta nên ngươi thất vọng chán trường. Nhưng ngươi không nghe lầm đâu, Sung Kê thực sự không phản bội chúng ta", Kinh Ê Môn nói như khóc, hắn cũng không ngờ mọi chuyện lại tốt đẹp như thế. Đúng chỉ cần chủ công của bọn họ dù Lãnh Di hay Sung Kê không mất đi ý chí của Hy Đen ngài, bọn họ luôn tràn đầy niềm tin chiến thắng.

" Kể lại sự việc cho ta nghe", Nô Kan bình tĩnh nói.

Kinh Ê Môn sau đó đã không dấu giếm nửa chữ kể lại, đồng thời nói cho Nô Kan biết kế hoạch cụ thể lật đổ Vũ Hán.

" Ta biết Mê Lin và Ha Ku ở đâu. Theo ta tìm họ"

" Được. Cảm ơn ngươi Nô Kan, cảm ơn ngươi đã phấn chấn lại tinh thần... Chúng ta sẽ không để ngài Hy Đen phải thất vọng ở dưới suối vàng"

...