Chương 208: Đánh thẳng vào

" Đã xong hết rồi sao!!", Tộc trưởng kích động lặng người nhìn Kiệt. Hắn lúc này cũng phủi phủi tay quay lại.

" Chao mọi người, ta tên Kiệt chỉ muốn cứu giúp làng vì thấy làng đồng cản ngộ với làng của ta lúc ta còn nhỏ"

Kiệt bịa đại một lí do cho bọn họ không nghi ngờ mình, nhưng thực lòng dù không phải nhiệm vụ hệ thống hắn mà gặp chuyện bất bình như này hắn cũng sẽ cứu giúp.

Bọn trẻ trong làng vô cùng kích động và phấn chấn. Chúng lập tức chạy đến vây Kiệt vào giữa rồi bàn tán sôi nổi.

"Kiệt anh thật là lợi hại. Một cái tát đã đánh bại hết đám người này rồi. Đến tên thủ lĩnh ánh lửa đó cũng không thể chịu được."

Mấy chục người đều đã bị giải quyết. Đám dân làng không hề nương tay, ném hết bọn chúng vào trong núi cho mãnh thú ăn. Bọn cướp này tay dính quá nhiều máu. Thả bọn chúng chẳng khác nào diệt cái thiện mà nêu cao cái ác. Càng nhiều người sẽ bị tai họa.

Còn về phần tọa kỵ của đám người này thì con nào quá hung tàn, không thể thuần phục liền bị chém chết tươi, trở thành khẩu phần ăn của người Làng nhỏ. Mà có mười mấy con tuy là mãnh thú nhưng lại tương đối ngoan ngoãn liền trở thành tọa kỵ của thôn nhân.

" Cậu cùng chúng ta ăn tối chứ ân nhân ", Lão trưởng làng cúi người mời Kiệt.

Kiệt đỡ ông dậy, cười cười.

" Được rồi, không cần như vậy trưởng làng cứ gọi tên ta được rồi"

Trưởng làng gật đầu cũng không khách khí nữa.

" Kiệt hôm nay rất cảm ơn cậu"

...

Tộc nhân đều rất cao hứng đem số mãnh thú bị giết hoặc ném vào trong nồi để đun chín, hoặc gác trên đống lửa mà nướng tới lúc vàng ươm. Mùi thịt tỏa ra khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Họ vừa ăn thịt vừa bàn luận chuyện được mất ngày hôm nay. Đám giặc cướp tới xâm phạm đều đã đền tội, khiến họ thở ra một ngụm ác khí, buồn bực tích tụ mấy ngày nay coi như cũng được phát tiết một chút.

"Thật là đã. Bọn cướp này không biết đã làm hại bao nhiêu bộ lạc, trên tay chúng là vô số mạng người. Hôm nay có thể chém chết chúng, chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào cả."

"Kiệt, cậu giỏi thật đấy. Chú thấy lúc cậu đối phó tên thủ lĩnh đó đã phá giải Hỏa Quang Thuật đạt Địa Cấp vũ kỹ đáng sợ của hắn một cách rất dễ dàng. Thật là không đơn giản.Ha ha ha..."

" Đúng vậy, sau này lớn lên thật muốn ngầu giống anh Kiệt, anh chính thức là thần tượng của em", một đứa bé cười tươi hào hứng nói.

" Của em nữa"

" em nữa"

" của chú nữa"

" Chú lớn tuổi rồi mà hahaha"

...

Cả đám người lớn đều cười to, trêu đùa Kiệt. Mà Kiệt cũng dần cảm thấy thân quen với bọn họ cũng cười khà khà , ăn uống không kiêng nể gì

Cười chán chê, ăn cũng đã chán chê vẻ mặt của lão tộc trưởng liền trở nên trịnh trọng, ông đứng ở trước đống lửa và nhắc nhở mọi người: "Bọn cướp này đã đền tội, nhưng lâu không quay lại ắt sẽ dẫn tới chủ lực và con Tê Giác đó."

"Không cần lo lắng đâu trưởng làng.Cháu sẽ đi giải quyết hậu hoạn." Kiệt bình thản.

Tộc nhân nghe vậy đều lo lắng. Mặc dù Kiệt rất mạnh nhưng dù sao  đối phương lại đông đảo cao thủ, hơn nữa còn có một con Tê giác khiến người ta sợ hãi.

"Để lão đi cùng với cháu!" Tộc trưởng muốn đi theo.

"Không được. Trên người tộc trưởng có nội thương, không thể tùy tiện sử dụng Linh khí. Cứ giao cho cháu là được!" Kiệt lắc đầu không đồng ý.

" Hơn nữa ngài còn chưa đột phá Vương Cấp, đi theo cũng khó mà giúp ích gì"

"Cháu à... Làm khó cháu rồi!" Cả đám người lớn hổ thẹn.

"Đây là việc cháu nên làm. Cháu đi đây!"

" Khoan đã"

Trưởng làng cản bước Kiệt, bỏ vào tay hắn một mảnh ngọc.

" Cháu cầm lấy, đây là bảo vật chấn phái làng ta. Nó có uy lực rất lớn nhưng đã bị vỡ. Chúng ta không ai đủ sức sử dụng nó nhưng cháu chắc chắn có thể"

" Đây đây là...", Kiệt kinh ngạc nhìn trưởng làng, ở ngôi làng nhỏ như vậy lại tồn tại bảo vật khủng bố như thế này.

Đúng vậy, Lu vừa nhìn thấy thứ kia đã kích động nói ngay cho hắn biết.

Kia chính là một mảnh của Hỏa Ngọc Lân, có tác dụng triệu hoán Hỏa Kì Lân. Nếu không dùng để triệu hoán Hỏa Kì Lân thì cũng có thể dùng để công kích người khác đó là lí do Trưởng làng nói rằng có thể giúp ích cho Kiệt. Nhưng Kiệt đâu dại đem nó làm vật công kích người khác, hắn sẽ tìm cách hồi phục Hỏa Ngọc Lân để triệu hoán Hỏa Kì Lân.

" Tặng cháu thứ quý nhất làng, cháu cũng nên có đền bù", Kiệt ôm lấy tay Trưởng làng vui vẻ nói.

" Không cần, cháu cứu giúp chúng ta..."

Chưa kịp nói hết câu,lão trưởng làng đã bị Kiệt chặn họng bằng một đống bảo vật Hoàng Cấp, Huyền Cấp pháp bảo Kiệt tự luyện ra trong lúc rảnh nâng cao tay nghề luyện khí.

" Thế nhé, trưởng làng không cần nói gì thêm"

Cuối cùng, Kiệt lên đường,  mang theo một tấm lòng hăng hái, muốn một mình đi tiêu diệt đám giặc cướp mạnh mẽ đó.

Hắn đã sớm biết được chỗ dừng chân của đám người đó từ miệng mấy tên cướp kia.

Ánh trăng mông lung, dã thú gào thét ở trong núi. Kiệt cuối cùng cũng đã tới nơi...

Đây là một vùng núi địa thế khá cao, có một hàng rào đơn giản. Bọn cướp tạm thời đóng trại ở đây, chúng không ở cố định một chỗ, sớm đã quen với cuộc sống như thế này.

Lửa trại bập bùng, bọn cướp đang ăn thịt thú rừng. Ba tên một nhóm năm tên đám ngồi vây quanh đống lửa mà ăn thịt đã được nướng chín, hơn nữa còn đang bàn luận về việc gì đó.

Ở không xa, một đám mãnh thú hoặc bị trói cạnh cổ mộc, hoặc bị khóa ở trên đá lớn. Con nào cũng rất dữ tợn.

Đây là một cái sơn trại giản đơn, có mấy tên đang canh gác, luôn luôn canh gác xem có hung thú trong núi tiếp cận hay không. Dù sao thì đây cũng là nơi gần rừng rậm, nói không chừng sẽ có quái vật mạnh mẽ tự nhiên xuất hiện.

Vụt

"Ai?" Tên canh gác hét lớn.

"Thật kỳ lạ. Một thằng nhóc không ngờ lại mò tới chỗ này." Mấy tên canh gác cổng đều kinh dị, nhưng lại không dám coi thường, bởi vì càng kỳ lạ thì sẽ càng khiến người ta khẩn trương và coi trọng.

"Có người xông vào trại!" Chúng hét lớn, truyền tin vào bên trong.

Kiệt không sợ hãi, bước dài vào bên trong. Hắn thật sự giống như một vị tướng quân bách chiến bách thắng .

"Đứng lại!" Một tên cướp cản đường, tay hắn cấm chiến mâu và hung hăng đâm về phía trước.

"Bịch"

Kiệt giơ tay vỗ tới, 'rắc' một tiếng thanh chiến mâu liền gẫy lìa, mà tên cướp đó lại trực tiếp bay ngang ra ngoài mấy chục mét. Mãi tới khi hắn đập người vào một tảng đá lớn mới dừng lại thế đi, lập tức nằm oặt ở đó bất động.

"Thật là mạnh!" Bọn cướp này hít ngược một hơi lạnh. Tên nào cũng nhanh chóng lùi lại, giương cung bắn tên. Từng mũi tên xé ngang bầu trời, phát ra tiếng kêu như ma quỷ gào thét, bay về phía Kiệt. Tên nhắm chuẩn mà ác, vô cùng mạnh mẽ.

"Vù"

Kiệt nhẹ nhàng vận lực triệu hoán hắc ma huyền quán, con hắc ma đen kịch tỏa khí lực ngập trời lập tức nuốt trọn đám tên.

"Trời ạ. Quái vật mà!" Bọn cướp hoảng hốt. Chúng đã trải qua nhiều trận huyết chiến, từng gặp hết các loại ngươi nhưng lại chưa từng thấy một tên giống như thế này.

Kiệt chỉ tay một cái, con hắc ma liền hướng đám cướp lao tới. Mười mấy tên cướp nhìn thấy mà chạy đến lập tức bay lên như rơm rạ rồi va vào tảng đá lớn ở phía sau. Miệng chúng phun máu tươi, không thể đứng lên được nữa.

"Kẻ địch tấn công, chuẩn bị chiến đấu!" Tiếng kêu chát chúa vang lên, sơn trại đại loạn. Tất cả bọn cướp đều đứng dậy.

Kiệt không sợ hãi gì, giết thẳng một mạch vào phía trong. Hắn dùng tay không chiến đấu với bọn cướp, không mất chút sức lực nào liền khiến hai mươi mấy tên chỉ là Hoàng Cấp đứt gân gãy xương, mất đi sức chiến đấu.

"Thật là kinh người. Không ngờ lại chỉ có một tên!" Một tên thủ lĩnh xuất hiện. Hắn lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Kiệt mãi không thôi.

Kiệt như bước vào chốn không người, tiếp tục ra tay. Tên này thấy vậy liền nhanh chóng xông tới, cả người tỏa ra hắc ám Vương Cấp. Sau đó từng mảnh giáp trụ một xuất hiện bao phủ lấy người hắn.

"Ô, một bảo vật Địa Cấp Giáp à? ." Tên này giống như một con rùa lớn, vảy trên người sáng choang, dữ tợn mà hung ác. Hắn nhào về phía trước.

"Ầm"

Kiệt đánh ra một thôi tâm chưởng. Những tên cướp còn lại đều bị đánh bay, khung xương gãy lìa. Chỉ có tên này mặc dù bị loại sức mạnh to lớn của Kiệt đánh cho bay lên nhưng lại ngay lập tức bật tôm đứng dậy.

" Ồ phòng ngự cũng thật tốt", Kiệt mỉa mai

"Đến hay lắm!" Tên đó rống lớn, giơ chưởng đón đánh, linh lực lóe lên, bàn tay đó phát sáng giống như vuốt thú.

"Bốp"

" Mình Đồng Da Sắt, Hồn Khí Đế Hoàng"

Kiệt sừng sững bất động, còn tên này thì lại bị đánh cho cánh tay co giật, trực tiếp biến hình. Dù cho bộ giáp này không tệ, nhưng vẫn như cũ khó có thể bảo vệ hắn toàn diện, xương tay của hắn đã gãy.

"Ngươi..." Hắn đơn giản là không dám tin tất cả những việc này. Kẻ địch ở đối diện trông có vẻ tuổi nhỏ không ngờ lại mạnh như vậy, vượt quá tưởng tượng.

"Đến ta"

" Tam Hợp Quyền"

Ầmmmmm

Lần này, thủ lĩnh bọn cướp trực tiếp bị đánh bay ngang ra ngoài, cánh tay còn lại bị gãy lìa, hơn nữa xương ngực còn bị lõm xuống. Đống vảy của cái mai rùa đó rụng xuống rất nhiều, không thể đỡ được sức mạnh to lớn của Kiệt.

Mà bọn cướp này đều trợn tròn mắt. Đây là một vị thủ lĩnh Vương Cấp đó, cực kỳ mạnh mẽ. Không ngờ trước mặt tên này này cũng chỉ chịu được mấy chiêu liền nằm ở đó như một bãi bùn, không thể đứng lên được nữa.

"Phế vật. Cả đám các ngươi không ngăn nổi một tên hay sao?" Đúng lúc này, tiếng của một tên trung niên vang lên. Thanh âm to lớn như một cái chuông vàng đang vang ù ù.

Kiệt dừng bước, hắn biết mình đã gặp phải kẻ mạnh chân chính rồi