Chương 16: Chương 07 phần 1

Chiếc nhẫn giả thật chuẩn!

OK, không thật chuẩn lắm. Nó nhỏ hơn một tẹo so với nhẫn chật. Và trông hơi hơi giống thiếc. Nhưng ai nhận ra điều đó nếu không có chiếc nhẫn thật bên cạnh để so sánh nào? Tôi đã đeo nó suốt cả buổi chiều và cảm thấy thực sự dễ chịu. Sự thật là nó nhẹ hơn chiếc nhẫn thật, và đó là một ưu điểm.

Bây giờ tôi đã kết thúc buổi hẹn khám cuối cùng trong ngày và đang đứng buông cả hai bàn tay trên bàn tiếp tân. Tất cả các bệnh nhân đã ra về, kể cả bác Randall dễ thương, tôi phải tỏ ra khá nghiêm khắc với bác ấy. Tôi đã bảo bác ấy không cần trở lại đây trong vòng hai tuần tới. Tôi đã nói là bác ấy hoàn toàn có thể tự tập ở nhà, và chẳng có lý do gì khiến bác ấy không thể trở lại sân tennis được.

Thế rồi tất nhiên mọi chuyện đểu vỡ lở. Hóa ra bác ấy lo sợ làm người cùng chơi thất vọng, và lý do tại sao bác ấy đến khám thường xuyên như thế là để khiến mình tự tin hơn. Tôi nói với bác ấy là bác ấy đã hoàn toàn khỏe mạnh bác ấy phải nhắn tin cho tôi biết tỷ số thi đấu trận tiếp theo trước khi đến khám lại. Tôi bảo, cùng lắm thì tôi sẽ chơi tennis với bác ấy, điều này khiến bác ấy bật cười và tự nhận là bản thân thật vô lý.

Bác Randall về rồi, Angela liền kể, bác ấy là một tay chơi gạo cội, đã từng tham gia giảiWimbledon thiếu niên. Chà chà. Thật may là tôichưa thi đấu với bác ấy, vì tôi thậm chí không biết đỡ cú đập bóng tay trái.

Bây giờ Angela cũng đã ra về. Chỉ còn lại tôi, Annalise và Ruby, chúng tôi đang lặng lẽ quan sát chiếc nhẫn trong khi bên ngoài mưa xuân ầm ào. Một phút trước còn hây hây gió nhẹ, phút sau trời đã trút mưa xối xả lên cánh cửa sổ.

“Tuyệt vời.” Ruby gật gù nồng nhiệt. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa, bím tóc lắc lư theo nhịp gật gù của cô. “Rất hay. Chẳng ai có thể phát hiện ra đâu.”

“Có tớ!” Annalise ngay lập tức trả đũa. “Màu xanh này không giống."

“Thật vậy sao?” Tôi thất vọng nhìn chiếc nhẫn chăm chú.

“Vấn đề là ở chỗ Magnus có phải là người hay để ý không?” Ruby nhướng lông mày. “Anh ấy có bao giờ ngắm nó không?”

“Tớ nghĩ là không...”

“Ơ, có lẽ cậu nên để tay đeo nhẫn cách xa anh ấy ra một thời gian, cho chắc ăn.”

“Để tay xa anh ấy ư? Tớ làm thế nào được?”

“Cậu phải kiềm chế bản thân mình!” Annalise nói một cách cay độc. “Khó đến thế cơ à?

“Thế bố mẹ anh ấy thì sao?” Ruby nói.

“Chắc chắn là họ muốn thấy chiếc nhẫn. Mình hẹn gặp gia đình họ ở nhà thờ, ánh sáng ở đó sẽ khá mờ nhạt, dù vậy...” Tôi cắn môi, đột nhiên lo âu. “Ôi Chúa ơi. Trông nó có giống thật không?”

“Có!” Ruby trả lời ngay lập tức.

“Không!” Annalise nói, không kém phần quả quyết. “Tớ xin lỗi, nhưng thực sự là như vậy. Cậu nhìn cẩn thận sẽ thấy nó không thật lắm đâu.”

“Ối, vậy thì đừng để họ có dịp làm thế!” Ruby nói. “Nếu họ bắt đầu nhìn chăm chú quá thì cậu phải đánh lạc hướng.”

“Như thế nào?”

“Ngất chẳng hạn? Giả vờ bị chóng mặt? Nói với họ là cậu đá có mang?”

“Có mang á?” Tôi nhìn cô chằm chằm, chỉ muốn cười phá lên. “Cậu có bị điên không đấy?”

“Tớ chỉ muốn giúp cậu thôi.” Cô nói giọng bào chữa. Có khi họ lại vui khi biết cậu đã có mang ấy chứ. Có khi bác Wanda đang thèm lên chức bà nội.”

“Không thể.” Tôi lắc đầu. “Làm gì có chuyện đó. Bác ấy sẽ phát hoảng thì đúng hơn.”

“Tuyệt vời! Nếu thế bác ấy sẽ không để ý đến chiếc nhẫn nữa. Bác ấy đã đủ tức điên lên rồi.” Ruby gật đầu hài lòng, như thể cô đã giải quyết ổn thỏa mọi vấn đề của tôi.

“Tớ không muốn một bà mẹ chồng giận dữ, cảm ơn cậu nhiều!”

“Đằng nào thì bác ấy cũng lên cơn giận dữ.” Annalise chỉ ra vấn đề. “Cậu cần phải quyết định xem như thế nào tệ hơn? Con dâu có mang hay là con dâu xớn xác đến mức đánh mất chiếc nhẫn gia truyền? Theo tớ thì có mang vẫn hay hơn.”

“Các cậu thôi đi! Tớ sẽ không nói là mình có mang!” Tôi lại nhìn chiếc nhẫn và xoa xoa miếng ngọc lục bảo giả. “Tớ nghĩ sẽ ổn cả thôi,” tôi nói, chỉ để tự trấn an mình. “Sẽ thôi.”

“Đó có phải là Magnus không?” Đột nhiên Ruby nói. “Ở bên kia đường ấy?”

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô. Anh đứng đó tay cầm ô che mưa, chờ đèn giao thông chuyển tín hiệu.

“Chết tiệt.” Tôi nhảy dựng lên, đan tay phải qua tay trái như thể vô tình. Không. Quá giả tạo. Tôi nhét bàn tay trái vào trong túi áo đồng phục, nhưng cánh tay bị khuỳnh ra mất tự nhiên.

“Xấu lắm.” Ruby đang quan sát. “Rất xấu.”

“Tớ phải làm gì bây giờờờ?” tôi than vãn.

“Kem bôi tay.” Cô với tay lấy một tuýp thuốc. “Lại đây nào. Tớ sẽ bôi kem cho cậu. Sau đó cậu có thể để dính lại một ít. Vô tình mà cố ý"

“Thiên tài.” Tôi liếc nhìn Annalise và chớp mắt ngạc nhiên, “Ơ... Annalise? Cậu đang làm gì thế ?”

Trong vòng ba mươi giây sau khi Ruby phát hiện ra Magnus, Annalise dường như đã bôi thêm một lớp son bóng lên môi rồi xức nước hoa, và bây giờ cô ấy đang thả vài lọn tóc khêu gợi ra khỏi búi tóc kiểu diễn viên múa ba lê của mình.

“Có làm gì đâu,” cô ấy nói đầy thách thức, trong khi Ruby bắt đầu xoa kem lên tay tôi.

Tôi chỉ vừa kịp ném cho cô ấy một cái nhìn nghi kỵ thì cửa mở và Magnus xuất hiện, giũ nước mưa khỏi ô.

“Chào các cô gái. Anh cười rạng rỡ và nhìn quanh như thể chúng tôi là những khán giả hân hoan đang chờ đợi anh lên sân khấu. Tôi cho là thế thật.

“Anh Magnus! Để em giúp anh cởi áo khoác nào.” Annalise đã chạy lại. “Không sao đâu, Poppy. Cậu đang làm móng tay mà. Để tớ làm việc này cho. Và có lẽ anh muốn một tách trà chứ ạ?”

Chà chà. Chết không chừa. Tôi nhìn cô nàng cởi áo khoác khỏi vai Magnus. Có vẻ như cô ấy làm từ từ chậm rãi quá nhỉ? Với cả tại sao anh lại phải cởi áo khoác ra cơ chứ? Chúng tôi chuẩn bị đi cơ mà. “Bọn em sắp xong rồi!” Tôi liếc nhìn Ruby. “Phải vậy không?” “Không cần vội đâu.” Magnus nói, “Còn nhiều thời gian mà.” Anh nhìn quanh phòng và hít vào, như thể đang thưởng thức một cảnh tượng đẹp đẽ. “Ừm. Anh nhớ lần đầu tiên đến đây, cứ như mới ngày hôm qua. Em còn nhớ không, Pops? Trời, thật tuyệt vời, phải vậy không ?” Anh nhìn vào mắt tôi với một tia lấp lánh gợi ý và tôi vội vàng đánh tín hiệu trả lời: Im đi, anh ngốc. Anh sẽ khiến tôi gặp phải vô vàn rắc rối cho xem.

“Cổ tay của anh thế nào rồi, Magnus?” Annalise đi từ nhà bếp ra với một tách trà và tiến lại phía anh. “Poppy có hẹn anh đến khám kiểm tra sau ba tháng không?”

“Không.” Magnus trả lời, vẻ sửng sốt. “Lẽ ra cô ấy phải làm thế à?”

“Cổ tay của anh ổn rồi.” Tôi cương quyết nói.

“Để em xem nào!” Annalise lờ tịt tôi đi. “Bây giờ Poppy không thể điều trị cho anh được, anh biết đấy. Như thế là xung đột lợi ích.” Cô ấy nắm lấy cổ tay Magnus. “Chỗ đau cụ thể ở đâu ạ? Ở đây à?” Cô ấy cởi cúc tay áo, xoa ngược lên trên cánh tay anh. “Ở đây à?” Giọng cô ấy trầm xuống một chút trong khi mắt cô ấy chấp chới nhìn anh. Hay là... ở đây?”

OK, như thế này thì quá lắm.

“Cảm ơn cậu, Annalise.” Tôi cười rạng rỡ với cô ấy. “Nhưng giờ bọn tớ phải đi đến nhà thờ đây. Để họp bàn về đám cưới của bọn tớ.” Tôi bổ sung đầy châm chọc.

“Về việc này,” Magnus hơi cau mày. “Poppy, mình có thể nói chuyện nhanh được không? Có lẽ vào trong phòng em một lát?”

“À,” tôi cảm thấy ngờ ngợ. “OK.”

Ngay cả Annalise cũng có vẻ sửng sốt, còn Ruby thì nhướng lông mày lên.

“Đi làm cốc trà không, Annalise ?” cô nói. “Bọn tớ ở ngay bên cạnh. Không vội gì đâu.”

Trong khi tôi mở cửa dẫn Magnus vào, đầu óc tôi quay cuồng hoảng sợ. Anh biết vụ chiếc nhẫn. Vụ chơi xếp chữ. Mọi thứ. Anh đang muốn giãy ra. Anh muốn một người vợ có thể nói chuyện về Proust.

“Cánh cửa này có khóa không?” Anh ngó ngoáy với cái then cài và sau một hồi đã xử lý nó an toàn. “Thế. Tốt rồi!” Khi anh quay ra, trong mắt anh nhấp nháy một tia sáng không thể nhầm lẫn được. “Chúa ạ, Poppy ơi, trông em ngon quá.”

Chỉ cần năm giây là mọi chuyện ngã ngũ.

“Cái gì cơ? Không. Magnus, anh đang đùa đấy à.”

Anh đang tiến về phía tôi với vẻ mặt chăm chú quen thuộc. Không thể nào thế được. Ý tôi là,đừng hòng.

“Anh dừng lại đi!” Tôi giơ tay cản anh lại trong khi anh với lấy chiếc khuy áo trên cùng của tôi. “Em đang ở chỗ làm!”

“Anh biết.” Anh thoáng nhắm mắt lại như thể đang trong cơn hoan lạc. “Anh không biết có gì đặc biệt ở chỗ này. Có thể là bộ đồng phục của em. Trắng phau đến thế.”

“Ờ, thật đáng tiếc.”

“Em biết là em cũng muốn mà.” Anh nhay nhay tai tôi. “Đi nào...”

Cái anh chàng khỉ gió này biết điểm nhạy cảm của tôi là vành tai. Trong một khoảnh khắc - chỉ một khoảnh khắc thôi - tôi hơi bị mất tập trung. Nhưng rồi khi anh lại định chộp khuy áo đồng phục tôi lần nữa, tôi liền hồi tỉnh trở về với thực tế.

Ruby và Annalise chỉ cách có một mét ở bên kia cánh cửa [Trên thực tế, có thể là đang nâng cốc chúc mừng chuyện này cũng nên]. Việc nàykhông được. “Không! Magnus tưởng anh muốn nói chuyện gì nghiêm chỉnh! Lễ cưới hay cái gì đó!”

“Việc gì anh lại phải làm thế nhỉ?” Anh đang ấn nút để chiếc ghế ngả hết ra. “Ừmm. Anh nhớ cái giường này.”

“Đấy không phải giường mà là ghế khám bệnh!”

“Đó có phải là dầu mát xa không ?” Anh rướn tay với lấy một lọ ở gần.

“Suỵt!” Tồi thì thầm. “Ruby ở ngay ngoài cửa đấy! Em đã bị một trận kiểm điểm rồi...”

“Cái này là cái gì vậy? Siêu âm à?” Anh tóm lấy chiếc que siêu âm. “Anh cuộc là chúng ta có thể mua vui với thứ này được. Nó có nóng lên không?” Mắt anh đột nhiên lấp lánh. “Nó có rungkhông?”

Như thế này giống như phải quản lý một đứa trẻ con vậy.

“Chúng ta không thể! Em xin lỗi.” Tôi lùi xa, để chiếc ghế ngăn giữa tôi và anh. “Chúng ta không thể. Thực sự không thể.” Tôi vuốt bộ đồng phục cho phẳng.

Trong một khắc Magnus có vẻ giận dỗi đến mức tôi nghĩ anh sẽ quát tôi.

“Em xin lỗi," tôi nhắc lại. “Nhưng như thế này giống như anh muốn làm tình với một sinh viên vậy. Anh sẽ bị đuổi việc. Sự nghiệp của anh sẽ chấm dứt!”

Magnus có vẻ như muốn phản đối - nhưng rồi nghĩ lại những gì định nói.

“Ờ, tốt thôi.” Anh nhún vai cáu kinh. “Tốt thôi. Thế thay vào đó chúng ta sẽ làm gì ?”

“Chúng ta có thể làm một đống thứ!” Tôi hào hứng nói. “Nói chuyện chẳng hạn? Bàn về những thứ cho đám cưới? Chỉ còn tám ngày nữa thôi!”

Magnus không trả lời. Anh chẳng cần làm vậy cũng đủ thấy. Sự thiếu nhiệt tình bộc lộ rõ như một phản ứng tâm lý.

“Hay chúng mình đi uống nước?” Cuối cùng tôi đề xuất. “Chúng mình có đủ thời gian ngồi quán trước buổi tập duyệt.”

“Được thôi,” cuối cùng anh nặng nề nói. “Đi quán rượu nhé.”

“Rồi chúng mình sẽ quay lại đây,” cô nói bằng giọng dỗ dành. “Một ngày khác. Có thể là vào cuối tuần.”

Tôi đang hứa hươu hứa vượn gì thế này? Ôi Chúa ơi. Đến lúc đó hẵng hay.

Khi chúng tôi ra khỏi phòng, Ruby và Annalise đang giả bộ đọc báo liền ngẩng phắt đầu lên.

“Mọi việc ổn cả chứ?” Ruby nói.

“Ừ, tốt lắm!” Tôi lại vuốt váy cho thẳng. “Chỉ là... bàn chuyện tổ chức lễ cưới. Khăn voan, hạnh nhân, đại loại thế... Tóm lại là bọn tớ phải đi đây...”

Tôi vừa liếc nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Má tôi đỏ ửng, tôi đang nói huyên thuyên. Đúng là lạy ông tôi ở bụi này.

“Hy vọng là mọi chuyện sẽ trôi chảy.” Ruby ngước nhìn chiếc nhẫn rồi nhìn tôi đầy ẩn ý.

“Cảm ơn cậu.”

“Nhớ nhắn tin cho bọn tớ!” Annalise xen vào. “Chuyện gì cũng kể nhé. Bọn tớ sẽ đứng ngồi không yên chờ tin của cậu đấy!”

Cái cần phải nhớ là chiếc nhẫn đã qua được mắt Magnus. Và nếu như vậy thì chắc chắn là nó sẽ qua được mắt bố mẹ anh nhỉ ? Khi chúng tôi đến nhà thờ giáo xứ Thánh Edmund, tôi cảm thấy chưa bao giờ lạc quan như thế. Nhà thờ Thánh Edmund là một nhà thờ rộng lớn, đồ sộ ở khu Marylebone, thực ra chúng tôi chọn nhà thờ này là vì nó quá đẹp. Khi chúng tôi đi vào bên trong, ai đó đang đánh một bản đàn oóc màu mè. Hoa màu trắng và hồng trang trí khắp các chỗ ngồi ột đám cưới khác, bầu không khí khấp khởi tràn ngập.

Đột nhiên tôi cảm thấy hưng phấn rộn ràng. Tám ngày nứa sẽ đến lượt chúng tôi! Một tuần nữa kể từ ngày mai, chỗ này sẽ được trang hoàng bằng hoa và lụa trắng. Cả gia đình và bạn bè tôi sẽ hồi hộp chờ đợi. Những nhạc công chơi kèn trumpet sẽ ngồi trên bục còn tôi xúng xính váy cưới và Magnus diện chiếc áo gi lê mới may đo [Chiếc áo gi lê của anh đắt gần bằng tiền bộ váy của tôi] sẽ đứng dưới lễ đường. Sắp đến rồi, sắp rồi!

Tôi nhìn thấy bác Wanda ở bên trong nhà thờ đang chăm chú quan sát bức tượng cổ nào đó. Khi bác ấy quay người lại, tôi buộc mình phải vẫy tay một cách tự tin, như thể mọi việc thật tuyệt vời và chúng tôi là những người bạn thân thiết và họ không hề làm tôi khiếp vía.

Magnus nói đúng, tôi tự bảo mình. Tôi đãcường điệu hóa tình hình. Tôi đã để mình bị ảnh hưởng. Có khi họ còn sốt ruột chờ đón tôi trở thành thành viên của gia đình ấy chứ.

Xét đến cùng, chẳng phải là tôi đã thắng họ trong cuộc chơi xếp chữ đó sao?

“Anh thấy không ?” tôi nắm chặt cánh tay Magnus. “Chẳng còn mấy ngày nữa đâu!”

“A lô?" Magnus trả lời điện thoại, chắc vẫn để chế độ rung. “À, chào Neil.”

Hay đấy. Neil là cậu sinh viên giỏi nhất của Magnus, đang viết luận văn về “Biểu tượng trong tác phẩm của Coldplay”[6] [Tôi nghĩ “Cymbals trong tác phẩm của Coldplay” chắc có nghĩa hơn, nhưng mà tôi thì biết gì?] Hai thầy trò thể nào cũng sẽ nói chuyện điện thoại với nhau hàng tiếng. Magnus thì thầm xin lỗi rồi biến mất khỏi nhà thờ.

[6] Coldplay là tên một ban nhạc rock nổi tiếng của Anh. Tác giả chơi chữ đồng âm "symbor (biểu tượng) và “cymbal" (tên một nhạc cụ). (N.D)

Cứ nghĩ là lẽ ra anh đã phải tắt điện thoại rồi. Tôi đã tắt điện thoại của tôi rồi.

mặc kệ đi.

“Chào bác ạ!” tôi reo lên trong khi bác Wanda bước xuống lối đi giữa hai hàng ghế. “Rất vui được gặp bác! Không khí ở đây xúc động quá phải không ạ?”

Tôi không chìa hẳn tay đeo nhẫn ra. Nhưng tôi cũng không giấu nó. Trung lập thôi. Kiểu Thụy Sĩ ấy mà.

“Poppy!” Bác Wanda lại diễn cái bài vồn vã hôn lên má tôi. “Cô gái yêu quý. Để bác giới thiệu cháu với bác Paul nhé. Đâu rồi nhỉ ? Thế vết bỏng của cháu thế nào rồi ?"

Tôi lặng người đi một lát.

Paul. Bác sĩ da liễu. Chết tiệt. Tôi quên khuấy vụ này. Sao tôi lại có thể quên khuấy như vậy cơ chứ? Ngốc đến thế là cùng! Quá hớn hở với chuyện có được chiếc nhẫn giả, tôi quên bẵng việc lẽ ra tôi phải bị thương trầm trọng.

“Cháu đã tháo bỏ băng ra rồi ư,” bác Wanda nhận xét.

“À,” tôi nuốt nước bọt. “Đúng thế ạ, cháu bỏ rồi. Bởi vì... tay cháu đỡ nhiều rồi ạ. Đỡ nhiềulắm.”

“Cẩn tắc vô ưu cháu ạ, kể cả với những vết thương nhỏ như thế này.” Bác Wanda dẫn tôi ngược lên lối đi giữa hai hàng ghế, và tôi chẳng làm được gì khác hơn là cun cút đi theo. “Đồng nghiệp của hai bác ở Chicago bị vấp ngón chân nhưng cứ để mặc vậy, thế rồi mấy hôm sau nghe nói phải nhập viện vì bị uốn ván đấy! Bác nói với bác Antony...” Bác Wanda tự ngắt lời mình. “Đây đây! Cô vợ sắp cưới. Nàng dâu tương lai. Bệnh nhân đây.”

Bác Antony và một người đàn ông đứng tuổi mặc chiếc áo tím cổ chữ V đang chăm chú xem một bức tranh treo trên cột đá cùng quay đầu lại, chăm chú nhìn tôi.

“Poppy” bác Antony nói, “để bác giới thiệu với cháu hàng xóm của hai bác, Paul McAndrew, một trong những giáo sư đầu ngành da liễu ở nước Anh. Chuyên bỏng, có may không cơ chứ?”

“Tuyệt quá!” tôi nói giọng đầy hốt hoảng, tay giấu sau lưng. “Dạ, như cháu đá nói, đỡ nhiều rồi ạ...”

“Để bác xem nào,” bác Paul nói nghe thật vui vẻ thoải mái. Cùng đường rồi. Rúm người vì xấu hổ, tôi chậm chạp chìa bàn tay trái ra. Mọi người lặng lẽ nhìn vào làn da mịn màng, không tì vết của tôi.

“Chính xác vết bỏng ở chỗ nào?”, cuối cùng bác Paul hỏi.

“Ờ... ở đây ạ.” Tôi bấn loạn chỉ vào ngón tay cái.

“Có phải là bỏng nước sôi không? Hay là bỏng thuốc lá?” Bác ắy nắm bàn tay côi, vuốt nhẹ xem xét rất chuyên nghiệp.

“Không ạ. Đó là... ờ... bỏng do lò sưởi ạ.” Tôi nuốt nước bọt. “Đau lắm ạ.”

“Phải băng bó cả bàn tay.” Nghe giọng bác Wanda có vẻ bối rối. “Trông con bé như là nạn nhân chiến tranh! Mà mới ngày hôm qua thôi!”

“Tôi hiểu rồi.” Ông bác sĩ thả tay tôi ra. “Ờ, có vẻ như bây giờ thì ổn rồi, phải vậy không? Cháu có đau nữa không? Có nhức không?”

Tôi lắc đầu im lặng.

“Bác sẽ kê đơn kem nước cho cháu,” bác ấy dịu dàng nói. “Để phòng triệu chứng xuất hiện trở lại. Mọi người nghĩ thế nào?”

Tôi có thể thấy hai bác Wanda và Antony đưa mắt nhìn nhau. Tuyệt vời. Rõ ràng hai bác ấy nghĩ rằng tôi mắc bệnh tưởng.

Ờ... cũng được. Chẳng sao cả. Mình chấp nhận thế. Mình sẽ là kẻ bị bệnh tưởng trong gia đình. Đó là thế là một trong những tật nhỏ của tôi. Tình hình có thể còn tệ hơn. Ít nhất họ không hét lên: “Cháu đã làm cái quái quỷ gì với chiếc nhẫn vô giáà chúng tôi vậy? Cháu đang đeo cái của nợ lởm khởm gì thế?”

Như thể đọc được ý nghĩ của tôi, bác Wanda liếc nhìn bàn tay tôi lần nữa.

“Chiếc nhẫn ngọc lục bảo của mẹ em đấy, anh có thấy không, anh Antony?" Bác ấy chỉ vào tay tôi. “Magnus tặng cho Poppy khi nó ngỏ lời cầu hôn đấy.”

OK. Điều này tôi chắc chắn không bịa đặt: giọng bác ấy nhuốm vẻ châm chọc. Và bây giờ bác ấy đang ném cho bác Antony một cái nhìn đầy ẩn ý.

Chuyện gì thế nhỉ ? Chẳng nhẽ bác ấy muốn giữ chiếc nhẫn cho chính bác ấy? Lẽ ra Magnuskhông được tặng nó đi ư? Tôi cảm thấy như lạc vào trong một tình huống gia đình tế nhị mà tôi không nhìn ra, nhưng tất cả họ đều thừa lịch sự để không đề cập tới, và tôi sẽ không bao giờ biết được mọi người thực sự nghĩ gì.

Nhưng, nếu chiếc nhẫn đặc biệt đến vậy thì sao bác ấy lại không nhận ra đây là nhẫn giả ? Có phần tai ác, tôi cảm thấy hơi hơi thất vọng vì nhà Tavish không nhận ra điều đó. Họ cho rằng họ thật thông minh, thế nhưng lại thậm chí không thể phát hiện ra một viên ngọc lục bảo giả.

“Một chiếc nhẫn đính hôn siêu đẹp,” bác Paul lịch sự nói. “Có một không hai, tôi chắc thế.”

“Hoàn toàn đúng ạ,” tôi gật đầu. “Một chiếc nhẫn cổ, rất cổ.”

“À, Poppy,” bác Antony đang tỉ mẩn quan sát một bức tượng kế bên bỗng nói chen vào. “Cháu nói làm bác nhớ ra. Bác định hỏi cháu cái này.”

Hỏi tôi?

“Ồ thế ạ?” tôi ngạc nhiên nói.

“Đầu tiên bác định hỏi Magnus, nhưng rồi nghĩ đây là lĩnh vực của cháu thì đúng hơn.”

“Bác nói đi ạ,” tôi mỉm cười nhìn bác ấy, chờ đợi câu hỏi liên quan tới lễ cưới, kiểu như: “Sẽ có bao nhiêu phù dâu?” hay là “Cháu sẽ cài hoa gì?” hoặc thậm chí “Cháu có ngạc nhiên không khi Magnus ngỏ lời cầu hôn?”

“Cháu nghĩ gì về cuốn sách mới của McDowell về những người theo chủ nghĩa khắc kỷ?” Cặp mắt bác ấy mở to, nhìn tôi chăm chú. “So với Whittaker thì cháu thấy thế nào?”

Tôi đờ ra một lúc không kịp phản ứng. Cái gì cơ? Tôi nghĩ gì về cái gì cơ?

“À đúng rồi,” bác Wanda gật gù chắc nịch. “Anh Paul biết không, Poppy hơi hơi là chuyên giavề triết học Hy Lạp đấy. Con bé làm tất cả chúng tôi té ngửa ở cuộc chơi xếp chữ với từ ‘aporia’, đúng thế không nào?”

Chả hiểu tôi xoay xở thế nào mà lại tiếp tục cười tươi được.

Aporia.

Đó là một trong những từ Sam nhắn tin qua điện thoại cho tôi. Lúc đó tôi đã uống vài ly vang và trở nên khá tự tin. Tôi nhớ láng máng mình vừa đặt miếng xếp chữ xuống vừa thao thao rằng triết học Hy Lạp là một trong những lĩnh vực tôi rất quan tâm.

Tại sao? Tại sao, tại sao, tại sao? Nếu có thể quay ngược thời gian, đó chính là giây phút tôi đứng thẳng dậy tự nhủ: “Poppy, đủ rồi!”

“Đúng vậy ạ.” Tôi cố cười xòa. “Aporia. À mà cháu tự hỏi không biết linh mục đâu...”

“Sáng nay hai bác đọc tờ TLS” bác Antony bỏ qua nỗ lực đánh trống lảng của tôi, “có bài bình luận về cuốn sách mới này của McDowell và hai bác nghĩ cháu chắc phải biết chủ đề này.“ Bác ấy nhìn tôi chờ đợi. “Thế những gì McDowell nói về các giá trị của thế kỷ IV có đúng không?”

Tôi não hết cả lòng. Sao mình lại làm ra về triết học Hy Lạp để làm gì cơ chứ? Lúc đó mìnhnghĩ quái quỷ gì thế không biết?

“Thực tình là cháu chưa đọc tới cuốn sách của McDowell ạ.” Tôi hắng giọng nói. “Tuy rằng nó có nằm trong danh sách những cuốn cháu định đọc.”

“Bác cho rằng chủ nghĩa khắc kỷ thường bị hiểu nhầm thành một triết lý, có phải vậy không, Poppy?”

“Đúng thế ạ,” tôi gật đầu, cố gắng làm ra bộ hiểu biết nhất có thể. “Bị hiểu sai hoàn toàn. Chính là như vậy.”

“Theo như bác hiểu thì những người theo chủ nghĩa khắc kỷ không phải là những người vô cảm.” Bác ấy khoa tay như thể đang thuyết giảng trước ba trăm cử tọa. “Đơn giản là họ coi trọng đức ánh ngoan cường. Rõ ràng việc họ thể hiện sự trơ lì trước hành động thù địch khiến những kẻ gây sự tưởng họ là gỗ đá.”

“Phi thường!” Bác Paul cười to và thốt lên.

“Đúng thế không, Poppy?” Bác Antony quay sang phía tôi. “Khi người Gôloa tấn công Roma, những nghị sĩ già ngồi trong chỗ họp, bình thản chờ đợi. Những kẻ xâm lược sửng sốt trước thái độ điềm nhiên của họ đến mức tưởng họ là những bức tượng. Một người Gôloa thậm chí còn giật bộ râu của một nghị sĩ để kiểm tra.”

“Chuẩn bác ạ.” Tôi gật đầu tự tin. “Chính xác là như vậy.”

Chừng nào bác Antony tiếp tục nói, tôi cứ tiếp tục gật gù như vậy thì mọi việc đều ổn thỏa cả.

“Hấp dẫn quá! Rồi sau đó chuyện gì đã xảy ra vậy?” Bác Paul quay sang phía tôi vẻ trông ngóng.

Tôi liếc nhìn bác Antony tìm câu trả lời, nhưng bác ấy cũng đang chờ tôi, và bác Wanda cũng thế.

Ba vị giáo sư đầu. Tất cả đều đang đợi tôi kể cho họ nghe về triết học Hy Lạp.

“Dạ,” tôi ngừng lại nghiền ngẫm, như thể đang nghĩ xem phải bắt đầu từ đâu. “Dạ, vâng. Rất... thú vị. Ở nhiều góc độ. Đối với triết học. Đối với Hy Lạp. Đối với lịch sử. Đối với nhân loại. Trên thực tế, ta có thể nói đó là giây phút có ý nghĩa nhất trong Hy Lạp... học.” Tôi dừng lời, hy vọng không ai nhận ra tôi không hề trả lời vào câu hỏi.

Tất cả đều im lặng bối rối.

“Nhưng chuyện gì đã xảy ra?” bác Wanda nói, có chút sốt ruột.

“À, thì tất nhiên là các nghị sĩ đều bị giết,” bác Antony nhún vai trả lời. “Poppy, điều mà bác định hỏi cháu là...”

“Bức tranh dễ thương quá!” Tôi tuyệt vọng kêu lên, chỉ về phía một bức tranh treo trên cột. “Bác nhìn xem này!”

“À, ừ, một tác phẩm lý thú đây.” Bác ấy đi lại gần để ngắm.

Điều tuyệt vời ở bác Antony là bác ấy tò mò về đủ mọi thứ đến độ rất dễ đánh lạc hướng.

“Cháu phải xem lại cái này trong lịch...” tôi vội vàng nói. “Cháu sẽ...”

Chân tôi hơi run trong khi tôi trốn ra chiếc ghế gần đó. Đây đúng là thảm họa. Từ giờ cho đến hết phần đời còn lại, tôi sẽ phải giả vờ là chuyên gia về triết học Hy Lạp. Mỗi dịp Giáng sinh hay tụ họp gia đình, tôi sẽ phải đưa ra quan điểm về triết học Hy Lạp. Đấy là chưa kể phải thuộc lòng thơ Robcrt Burns.

Lẽ ra tôi không nên, không bao giờ nên lừa dối. Đây là quả báo. Đây là sự trừng phạt tôi phải nhận lấy.

Dù thế nào thì cũng đã muộn rồi. Tôi đã mắc tội lừa dối.

Tôi sẽ phải bắt đầu ghi chép. Tôi lấy điện thoại ra, tạo một thư mới và bắt đầu viết ghi chép cho bản thân.

NHỮNG VIỆC PHẢI LÀM TRƯỚC ĐÁM CƯỚI

1. Trở thành chuyên gia về triết học Hy Lạp.

2. Học thuộc thơ Robert Bums.

3. Học những từ dài để chơi xếp chữ.

4. Phải nhớ mình là KẺ BỊ BỆNH TƯỞNG.

5. Thịt bò Stroganoff. Phải tập thích dần. (Tự kỷ ám thị ư?) [Bác Wanda làm món thịt bò Stroganoff cho chúng tôi lần đầu tiên Magnus dẫn tôi về nhà ra mắt. Làm sao tôi có thể nói thật với bác ấy là cái món đó làm tôi buồn nôn?]