Chương 15: Chương 06 phần 3

Không thể tin được. Sao anh ta lại có thể không muốn đi dự chiêu đãi ở khách sạn Savoy? Trời, đâu vấn đề gì với các thương gia hàng đầu, phải vậy không? Sâm banh miễn phí, ngáp, ngáp. Túi quà, một bữa tiệc nữa, ngáp, sao buồn tẻ và nhàm chán thế.

“Ờ, nếu vậy thì anh nên báo để họ biết.” Tôi gần như không thèm che giấu thái độ bất đồng. “Thôi, để tôi làm luôn cho. ‘Blue thân mến, cảm ơn chị đã gửi giấy mời,”’ tôi vừa gõ vừa đọc thành tiếng. “ ‘Rất tiếc là lần này Sam không đến dự được. Chúc chị mọi điều tốt lành. Poppy Wyatt.’ ”

“Cô không cần phải bận tâm đâu.” Sam nhìn tôi chăm chú, vẻ ngạc nhiên thú vị. “Một cô thư ký trong văn phòng, tên là Jane Ellis đang tạm giúp tôi lúc này. có thể lo việc đó.”

Đúng thế, nhưng liệu cô ta có làm không? Tôi những muốn đáp trả. Tôi biết cái cô Jane Ellis này, bây giờ thỉnh thoảng tên cô ta lại xuất hiện trên hộp thư đến của Sam. Công việc chính của cô ta là giúp việc cho Malcolm, đồng nghiệp của Sam. Tôi chắc chắn còn khuya cô ta mới muốn đánh vật với lịch làm việc của Sam, chưa kể khối lượng công việc vốn có.

“Không sao cả.” Tôi nhún vai. “Cái vụ này vẫn đeo bám tôi lâu nay.” Người phục vụ đưa cà phê tới đặt trên quầy, tôi đưa tách cà phê của Sam cho anh ta. “Thế... một lần nữa cảm ơn anh.”

“Không có gì.” Anh ta mở cửa cho tôi. “Tôi hy vọng cô sẽ tìm lại được nhẫn. Ngay khi cô không cần điện thoại nữa...”

“Biết rồi.” Tôi cắt lời anh ta. “Tôi sẽ gửi trả lại anh ngay. Ngay tức thì.”

“Tốt lắm.” Anh ta hào phóng dành cho tôi nụ cười nửa miệng, “Ờ, tôi hy vọng mọi việc của cô sẽ tốt đẹp.” Anh ta chìa tay ra, tôi lịch sự bắt tay.

“Tôi cũng hy vọng mọi việc của anh đều sẽ tốt đẹp.”

Tôi thậm chí chưa hỏi bao giờ lễ cưới của anh ta sẽ được tổ chức. Có thể trong vòng tám ngày nữa, giống như chúng tôi. Có khi ở cùng một nhà thờ cũng nên. Tôi sẽ đến và thấy anh ta đứng trên bậc thềm, Willow Phù Thủy đang vịn tay anh ta nói rằng anh ta là đồ độc hại.

Anh ta bước đi xa dần, tôi rảo bước về phía bến xe buýt. Có tới bốn năm hành khách đang xuống xe, tôi bước lên. Tôi sẽ xuống ở bến Streatham Hill và đi bộ tiếp từ đó.

Khi ngồi xuống ghế, tôi thấy Sam đang đi nhanh trên vỉa hè gương mặt anh ta trơ ra, gần giống như đá. Tôi không biết do gió hay là anh ta vừa bị một khách qua đường tẩn cho, nhưng cà vạt của anh ta xộc xệch, và có vẻ anh ta thậm chí không nhận ra. Hừm, điều này làm tôi bực mình. Tôi không nhịn nổi bèn gửi tin cho anh ta.

Cà vạt của anh bị lệch rồi.

Tôi đợi ba mươi giây rồi thấy vẻ mặt của anh ta trở nên sửng sốt. Trong khi anh ta nhìn ngó xung quanh, tìm kiếm giữa những người đi bộ, tôi nhắn tin tiếp.

Đang trên xe buýt.

Bây giờ xe đã chuyển bánh, nhưng do đường tắc nên tôi gần như đi cùng nhịp với Sam. Anh ta nhìn lên, vuốt thẳng cà vạt và thoáng mỉm cười với tôi.

Phải thừa nhận là anh ta có nụ cười hết sảy. Làm cho người ta suýt đứng tim, nhất là lại vào lúc không ngờ như thế này.

Ý tôi là... bạn biết đấy. Nếu như tim người ta ở chỗ có thể đứng được.

Thôi bỏ qua. Thư từ Lindsay Cooper bỗng xuất hiện, tôi nhanh nhẹn mở ra xem.

Anh Sam thân mến,

Cảm ơn anh rất nhiều! Những dòng thư của anh có ý nghĩa rất lớn đối với em - thật vui được biết là những gì mình làm được đánh giá cao! Em đã chuyển lời tới tất cả nhóm đã giúp em làm tài liệu chiến lược trang mạng, và mọi người đều rất phấn chấn! Chúc anh mọi điều tốt đẹp,

Lindsay

Thư được gửi đồng thời vào cả địa chỉ của Sam, nên tôi đoán chắc Sam cũng nhận được rồi. Một lát sau, điện thoại của tôi báo có tin nhắn của Sam.

Cô viết gì cho Lindsay vậy??

Tôi vừa soạn tin nhắn trả lời vừa cười khúc khích:

Chúc mừng sinh nhật. Như anh bảo thôi.

Gì nữa??

Tôi không thấy cần thiết phải trả lời. Hai người có thể chơi trò giả câm điếc có chọn lọc. Tôi đáp trả:

Anh đã liên hệ với nha sĩ chưa?

Tôi đợi một lát - nhưng chúng tôi lại chơi trò mất sóng. Một cái thư nữa mới xuất hiện trên điện thoại, lần này là một đồng nghiệp của Lindsay. Vừa đọc, tôi vừa không khỏi cảm thấy hành động của mình đã được biện minh.

Anh Sam thân mến,

Lindsay đã chuyển cho chúng tôi những lời tốt đẹp của anh về chiến lược trang mạng. Chúng tôi cảm thấy rất vinh dự và hân hoan thấy anh dành thời gian cho ý kiến. Cảm ơn anh, và chờ tới dịp nói chuyện về nhiều sáng kiến hơn nữa, có thể là ở cuộc họp hằng tháng tiếp theo.

Adrian (Foster)

Ha ha, anh thấy chưa? Thấy chưa?

Gửi thư chỉ có hai từ cũng chẳng sao. Như thế có thể tiết kiệm ối thời gian. Như thế có thể giải quyết được công việc. Nhưng không ai ưa nổi anh. Bây giờ cả nhóm làm trang mạng sẽ cảm thấy hạnh phúc và được cần đến, và sẽ làm việc một cách xuất sắc. Tất cả là nhờ có mình! Sam nên để mình thay anh ta viết tất cả thư từ mới đúng.

Đột nhiên hứng lên, tôi mở lá thư thứ một tỷ của Rachel về cuộc chạy tập thể ra bấm Trả lời.

Chào Rachel,

Ghi tên tôi vào cuộc chạy tập thể nhé. Đây là một việc làm rất ý nghĩa và tôi nóng lòng muốn đóng góp vào nỗ lực chung này.

Thế nhé

Anh ta trông tráng kiện mà. Anh ta có thể chạy vài vòng được, vì Chúa.

Trên đà thắng lợi, tôi kéo xuống xem thư của anh chàng nhân viên tin học đã xin phép Sam một cách lễ phép để gửi sơ yếu lý lịch và đóng góp ý kiến cho công ty. Tôi nghĩ chắc chắn Sam cũng nên cổ vũ những nhân viên muốn tiến bộ chứ nhỉ?

James thân mến,

Tôi sẽ rất vui được xem sơ yếu lý lịch và nghe ý kiến của cậu.

Hãy lấy hẹn thông qua Janes Ellis nhé. Hoan hô cậu đã có ý thức chủ động liên lạc với tôi!

Sam

Và một khi đã bắt đầu, bây giờ tôi không thể dừng lại được. Trong lúc xe buýt bịch bịch chạy, tôi viết thư cho anh chàng muốn kiểm tra bàn làm việc của Sam vì lý do an toàn và sức khỏe, hẹn ngày giờ, rồi viết thư cho Jane nói cô ấy ghi vào lịch làm việc [Tôi biết anh ta rỗi vào giờ nghỉ trưa thứ Tư tới vì có người mới hủy cuộc hẹn]. Tôi viết thư cho Sarah, cô gái phải nghỉ việc vì bị mắc bệnh zona, hỏi thăm cô ấy đã đỡ chút nào chưa.

Tất cả những thư không được trả lời này vẫn làm tôi bực mình lâu nay. Những con người tội nghiệp bị bỏ quên đó, họ đã cố gắng bắt liên lạc với Sam. Tại sao tôi lại không được trả lời họ nhỉ? Tôi giúp anh ta một việc lớn lao đến thế! Tôi cảm giác như mình đang đền đáp lại sự giúp đỡ của anh ta về vụ chiếc nhẫn. Ít nhất thì khi tôi trả lại anh ta chiếc điện thoại này, hộp thư của anh ta đã được xử lý.

À mà, nếu viết thư tập thể nói mọi người thật tuyệt thì sao nhỉ? Tại sao lại không? Như thế có làm hại ai đâu?

Các bạn nhân viên thân mến,

Tôi chỉ muốn nói rằng từ đầu năm tới giờ, tất cả các bạn đều làm việc rất tốt.

Trong lúc soạn thư, tôi chợt nảy ra một ý tưởng thậm chí còn hay hơn.

Như các bạn biết, tôi đánh giá cao những góp ý và cách nhìn của tất cả các bạn. Chúng ta thật may mắn khi có nhiều nhân tài đến vậy ở Tư vấn Bạch Cầu và tôi muốn phát huy tối đa thế mạnh đó. Nếu các bạn có ý kiến gì về công ty và muốn chia sẻ với tôi, xin hãy gửi cho tôi. Cứ thẳng thắn nhé!

Chúc các bạn mọi điều tốt đẹp nhất và chúc từ giờ đến cuối năm mọi việc đều trôi chảy.

Sam

Tôi hài lòng bấm phím Gửi. Đấy nhé. Cứ nói khích lệ đi. Cứ nói đến tinh thần tập thể đi! Tôi ngả người thư giãn, ngón tay đau mỏi vì gõ quá nhiều. Tôi nhấp một ngụm cà phê, vừa với tay lấy bánh ngọt nhét một miếng to vào miệng thì điện thoại reo vang.

Khỉ gió. Sao lại đúng lúc thế cơ chứ.

Tôi ấn nghe, đưa lên gần tai và cố gắng nói “Chờ một chút,” nhưng chỉ ra một tràng “chợ… chơ... ưm...ưm.” Cả miệng tôi đầy bánh ngọt dính bết. Không biết họ bỏ cái gì trong những thứ này thế?

“Ê?” Một giọng nam trẻ tuổi the thé vang lên. “Scottic đây.”

Scoccic nào nhỉ ? Scottie?

Có cái gì đó đột nhiên bừng sáng trong đầu tôi. Scottie. Chẳng phải đó là tên mà người bạn của Violet hôm trước gọi đã nhắc đến sao? Cái người nói chuyên hút mỡ ấy?

“Xong rồi. Như đã nói. Phẫu thuật thành công. Không tẹo dấu vết. Thiên tài, dù đó chỉ là ý kiến của tôi. Vĩnh biệt nhé, Ông già Noel"

Tôi vận hết tốc lực nhai ngấu nghiến cái bánh ngọt, nhưng vẫn không thốt ra nổi một âm thanh nào.

“Vẫn nghe chứ? Đây có đúng... Ôi, chết tiệt…Giọng nói tắt hẳn trong khi tôi cố gắng nuốt.

“A lô? Cậu có muốn để lại lời nhắn không?”

Cậu ta đã biến mất. Tôi kiểm tra số máy gọi, nhưng đó là số máy không đăng ký.

Cứ tưởng đến lúc này thì tất cả bạn bè Violet phải biết số máy mới của con bé rồi chứ. Vừa tặc lưỡi, tôi vừa thò tay vào túi tìm tờ chương trìnhVua Sư tử vẫn còn nằm trong đó.

“Scottie gọi điện,” tôi viết nguệch ngoạc bên cạnh mẩu tin đầu tiên. “Xong rồi. Phẫu thuật thành công. Không tẹo dấu vết. Thiên tài. Vĩnh biệt nhé, Ông già Noel.”

Nếu gặp con bé Violet này, tôi hy vọng nó sẽ biết ơn những nỗ lực của tôi. Trên thực tế, tôi hy vọng sẽ gặp được con bé. Tôi không ghi lại những tin nhắn này một cách vô ích.

Tôi đang chuẩn bị cất điện thoại đi thì một đống email mới ập tới. Đã có thư trả lời cho bức thư tập thể của tôi rồi à? Tôi mở ra xem - và lấy làm thất vọng vì phần lớn số này đều là thư quảng cáo và trao đổi bình thường trong công ty. Nhưng thư áp chót làm tôi khựng lại. Đó là thư của bố Sam.

Tôi đã nghĩ tới bác ấy.

Tôi ngập ngừng – rồi mở thư ra xem.

Sam ơi,

Không hiểu Sam có nhận được thư trước của bố không? Sam biết đấy, bố không phải là chuyên gia công nghệ, có khi lại gửi nhầm địa chỉ rồi. Thế nên lại viết thư này.

Hy vọng mọi việc đều tốt đẹp và Sam đang ngày càng phát đạt ở London. Sam biết là bố rất tự hào trước sự thành công của Sam. Bố thấy Sam trên báo. Tuyệt vời quá. B biết chắc là Sam có số làm lớn, Sam biết mà.

Như bố đã nói, bố có chuyện rất muốn nói với Sam. Liệu Sam có lúc nào xuống Hampshire không? Đã lâu lắm rồi, bố rất nhớ ngày xưa cũ.

Thương mến,

Bố già nua của Sam

Đọc đến cuối thư, tôi cảm thấy mắt mình cay xè. Tôi không thể tin nổi. Chẳng nhẽ Sam thậm chí không trả lời lá thư trước? Anh ta không đếm xỉagì đến bố mình sao? Họ từng có một trận cãi cọ long trời lở đất hay sao vậy?

Tôi chịu không biết chuyện là như thế nào. Tôi chịu không biết điều gì đã có thể xảy ra giữa hai người. Tất cả những gì tôi biết là có một người bố đang ngồi trước máy tính, viết những dòng rất tình cảm cho cậu con trai nhưng không hề được đoái hoài tới, và tôi không thể chịu nổi điều đó. Tôi không thể. Cho dù có chuyện gì đã xảy ra đi nữa thì cũng nên làm lành, cuộc đời này quá ngắn ngủi. Sống được bao lâu mà giữ oán hờn.

Trong cơn bốc đồng, tôi ấn phím Trả lời. Tôi không dám trả lời bằng giọng của Sam với bố anh ta, như thế sẽ đi quá xa. Nhưng tôi có thể làm cầu nối. Tôi có thể để ột ông già cô đơn biết được rằng tiếng nói của bác ấy đã được nghe thấy.

Chào bác,

Cháu là thư ký riêng của anh Sam. Cháu muốn báo để bác biết anh Sam sẽ có mặt ở cuộc hội thảo công ty tại khách sạn Chiddingtord ở Hampshire tuần tới, vào ngày 24 tháng Tư. Cháu chắc anh Sam sẽ rất vui được gặp bác đấy ạ.

Kính thư,

Poppy Wyatt

Tôi bấm Gửi trước khi kịp lưỡng lự, rồi ngả người một lát, chưa định thần được sau những gì mình vừa làm. Tôi giả danh là thư ký riêng của Sam. Tôi đã liên lạc với bố anh ta. Tôi đã nhúng mũi vào đời tư của anh ta. Anh ta mà biết chắc sẽ điên tiết lắm, thực sự chỉ cần nghĩ đến thôi tôi đã run lập cập rồi.

Nhưng đôi khi bạn phải dũng cảm. Đôi khi bạn phải chỉ ọi người cái gì quan trọng trong cuộc sống. Và tôi có một linh cảm mạnh mẽ rằng việc mình vừa làm là đúng. Có thể không phải là việc dẽ dàng, nhưng là việc nên làm.

Tôi hình dung cảnh bố Sam ngồi bên bàn, mái đầu bạc gục xuống. Máy tính báo có thư mới, hy vọng sáng lên trên gương mặt bác ấy... một nụ cười vui mừng bất ngờ xuất hiện... rồi bác ấy quay sang chú chó, vỗ đầu nó và nói: “Chúng ta sắp gặp Sam rồi!” [Tôi biết có thể bác ấy không nuôi chó. Nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác là bác ấy có nuôi].

Đúng thế. Đó là điều nên làm.

Hít thở từ từ, tôi mở bức thư cuối cùng, thư của Blue.

Chào chị,

Chúng tôi rất tiếc là Sam không thể tham dự buổi chiêu đãi tại khách sạn Savoy. Không biết anh ấy có muốn đề cử người khác đi thay không? Xin hãy cho chúng tôi biết tên để chúng tôi bổ sung vào danh sách khách mời.

Thân mến,

Blue

Xe buýt lúc này rung rung dừng lại trước một chuỗi đèn giao thông. Tôi cắn một mẩu bánh ngọt nữa, im lặng nhìn bức thư.

Người khác. Người đó có thể là bất cứ ai.

Tối thứ Hai tôi rảnh rỗi. Magnus tham dự một buổi thuyết trình muộn ở Warwick.

OK. Vấn đề là thế này. Nếu bình thường thì tôi sẽ không bao giờ được mời tới những nơi bóng lộn như thế. Nhân viên vật lý trị liệu làm gì có cửa đó. Những dịp thì toàn là ra mắt sách nghiên cứu hay tiệc tối cứng nhắc ở trường. Còn lâu mới được đến khách sạn Savoy. Còn lâu mới có túi quà, cocktail hay ban nhạc jazz. Đây là cơ hội của tôi, cơ hội duy nhất của tôi.

Có thể đây là duyên số. Tôi đã bước vào cuộc đời của Sam, tôi đã làm một điều khác biệt tốt đẹp, và đây là phần thưởng cho tôi.

Các ngón tay tôi cử động gần như trước cả khi tôi đi đến quyết định.

“Cảm ơn thư của chị rất nhiều,” tôi đang gõ trả lời. “Sam muốn cử Poppy Wyatt đi thay.”