Hắn vung tay lên, mà Tiểu Thanh thì cũng tâm linh tương thông xông ra ngoài.
Vèo!
Một ánh sáng màu xanh hiện lên.
Bịch một tiếng.
Động tác của Thị Huyết Dã Trư khựng lại, tứ chi ngừng đong đưa, cơ thể văng ra theo quán tính và rồi đụng gãy luôn một cây nhỏ.
Ở trên đầu lâu của nó bỗng xuất hiện một lỗ máu to chừng ngón cái!
Một tia sáng xanh lóe lên.
Tiểu Thanh từ từ bò ra từ trong lỗ máu ấy.
Một kích chết ngay!
Mặc dù Tiểu Thanh và Thị Huyết Dã Trư đều là yêu thú cấp F trung giai.
Nhưng sự chenh lệch giữa cả hai rất lớn.
Thứ mà mỗi lần Tô Trạch truyền cho nó đều là chân khí màu vàng tinh thuần nhất!
Loại chân khí có chất lượng có thể nói là cao nhất này, có công hiệu thần kỳ.
Bọn nó giúp Tiểu Thanh cải thiện gân cốt của nó.
Khiến cơ thể của Tiểu Thanh khỏe khoắn tới mức có thể so với một khối sắt cứng.
Hơn nữa trong cơ thể Tiểu Thanh có tí ti huyết mạch Thanh Long, mặc dù chỉ có một chút xíu.
Nhưng cũng đủ làm thực lực của nó vượt qua yêu thú tầm thường một mảng lớn rồi.
Tô Trạch đi lên trước, lấy ra một thanh chủy thủ, róc hai răng nanh dài kia xuống.
Lân giáp trên người Tiểu Thanh lấp lóe, máu nhỏ vào nhưng không bị dính.
Nó rất hưng phấn, không ngừng trườn bò trong đám cỏ cây.
Tô Trạch nhìn thi thể của heo rừng rồi bỗng cũng không biết nên xử lý thế nào.
Thứ đáng giá nhất của loại yêu thú này là hai cái nanh.
Những thứ khác mặc dù đáng giá chút ít tiền, nhưng nếu mang theo thì lại có hơi ảnh hưởng tới hành động của Tô Trạch.
Bỗng nhiên.
Tô Trạch nhớ tới nhắc nhở trước đó của hệ thống.
Liếc nhìn thời gian, vừa khéo cũng tới giờ cơm.
“Vừa hay nghỉ ngơi một chút.”
Hắn cắt mấy vị trí có nhiều tinh hoa nhất trên người heo rừng xuống.
Sau đó dẫn Tiểu Thanh tìm một dòng suối nhỏ.
Nguồn nước rất sạch sẽ, trong veo ngon miệng.
Tô Trạch còn tìm được một tổ ong ở trên vách đá phía bên cạnh.
Bên trong là một đám yêu thú cấp F sơ giai loại ong mật.
Hắn mừng rỡ, tung ra một chưởng, chưởng phong mạnh mẽ đánh tan tác bầy ong luôn, hắn tìm được rất nhiều mật ong từ bên trong tổ ong.
Không lâu lắm, một loạt sườn lợn rán mật ong đã ra lò.
Tô Trạch ngồi trên một tảng đá bên bờ sông, cắn miếng lớn ăn, hắn ăn tới miệng bóng mỡ.
Tiểu Thanh sau khi ăn một miếng thì phun ra đầy ghét bỏ, sau đó vèo một cái xông vào trong dòng suối, bắt đầu tự mình giải trí tiêu khiển.
Sức ăn của Tô Trạch rất lớn.
Nhất là bây giờ hắn đã trở thành người tu luyện nên sức ăn cũng tăng lên rất nhiều.
Không lâu lắm, mấy cân thịt heo rừng đều vào trong bụng hắn hết.
Hắn lau miệng với vẻ có hơi chưa thỏa mãn, rồi duỗi lưng một cái, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
“Tiểu Thanh, đi thôi.”
Vừa dứt lời.
“Ụt ịt…”
Một tiếng gào thét đầy thê lương truyền ra từ trong rừng rậm ở đằng xa.
Tô Trạch nhìn về phía có tiếng kêu đó thì phát hiện hình như là phương hướng mà hắn vừa đi tới.
Một sắc xanh xuất hiện ở đầu vai của Tô Trạch.
Tiểu Thanh như thể cảm nhận được gì đó, nó tỏ ra cảnh giác hơn rất nhiều.
Tô Trạch ký khế ước với nó nên hắn có thể thoáng cảm nhận được một vài ý nghĩ của Tiểu Thanh.
“Thứ ở bên kia rất khó đối phó à?”
Tiểu Thanh gật đầu, phát ra một tiếng kêu xì xì, cơ thể của nó căng thẳng, đã chuẩn bị xong xuôi để chiến đấu.
Ụt ịt!
Tiếng thét lại xuất hiện lần nữa.
Âm thanh của lần này lớn hơn chút, lá cây bốn phía cũng bắt đầu đung đưa.
Hình như đối phương là nhằm về phía hắn.
Tô Trạch nhướng mày, nhạy bén nhận ra điểm này.
Ngay sau đó.
Có một bóng đen khổng lồ lao ra từ trong rừng rậm u ám ở trước mặt.
Bóng đen lao về phía Tô Trạch với tốc độ cực nhanh.
Tô Trạch không chút hoang mang nghiêng người tránh thoát, đồng thời hắn cũng thấy rõ được thứ kia là gì.
Đó là một con Thị Huyết Dã Trư to con như trâu!
“Tên: Thị Huyết Dã Trư vương”
“Đẳng cấp: Cấp F thượng giai”
“Huyết mạch đặc thù: Không”
“Kỹ năng: Cuồng hóa, khát máu!”
“Ghi chú: Sau khi Thị Huyết Dã Trư vương nổi điên, cơ bắp sung huyết quá mức ăn sẽ càng dai hơn!”
Tốc độ của Thị Huyết Dã Trư vương rất nhanh, sức cũng rất lớn, sau khi đụng gãy ba cây đại thụ thì nó mới ngừng lại được.
Nó thở hồng hộc, đôi mắt đỏ lừ nhìn chằm chằm vào Tô Trạch ở cách đó không xa.
Mùi vị quen thuộc truyền đến từ trên người của nhân loại trước mắt này.
Đó là mùi vị của vợ bé mà nó sủng ái nhất!
Bây giờ lại bị nhân loại trước mắt này giết chết!!!
Nhìn Tô Trạch và Tiểu Thanh, một người một xà.
Dã Trư vương giận tới muốn điên lên.
Nó muốn báo thù, muốn giết chết cả hai kẻ ở trước mặt này.
Tên nhân loại kia thì không đáng để lo, hơi thở yếu ớt, hoàn toàn không có tí sức chiến đấu nào.
Cũng chỉ có con côn trùng nhỏ màu xanh kia là có chút thực lực, nhưng vẫn kém nó một mảng lớn.
Loại yêu gian phản bội Yêu tộc, cam tâm tình nguyện làm thú cưng cho người ta này càng đáng ghê tởm hơn!
Bọn chúng phải chết!
“Grào!”
Thị Huyết Dã Trư vương nổi giận gầm lên một tiếng, há cái miệng to như chậu máu ra rồi vọt về phía Tô Trạch.
Thực lực của yêu thú cấp F thượng giai đã tương đương được với người tu luyện Đoán Thể bát trọng trở lên của Nhân tộc rồi.
Hơn nữa cường độ cơ thể của bản thân yêu thú đã chiếm được ưu thế tự nhiên.
Vì vậy.
Thực lực của Dã Trư vương rất mạnh, bây giờ lại còn ở trong trạng thái cực kỳ tức giận nữa.
Cường giả Đoán Thể đỉnh phong bình thường thấy thì còn phải đều tạm né.
Nhưng Tô Trạch lại không giống thế.
Hắn có lực lượng của hai con cự tượng, lực lượng lớn giống như quái vật.
Bây giờ vừa hay gặp phải một yêu thú loại hình lực lượng thì đương nhiên là muốn thử xem thực lực của bản thân mạnh tới đâu rồi.
Tô Trạch rất là hưng phấn, ra hiệu cho Tiểu Thanh không cần ra tay.
Hắn cũng không thể luôn kêu Tiểu Thanh làm này làm nọ cho hắn được, lúc nên ra tay thì vẫn phải ra tay.
Vù!
Kình phong mà Dã Trư vương cuốn lên đã ập tới trước mặt, trong đó còn xen lẫn mùi hôi thối nồng nặc tới mức làm người ta nôn mửa.
Dã Trư vương thấy nhân loại này không định tránh né thì bỗng cảm thấy bản thân đang bị nhục nhã, hai mắt đỏ bừng, tiến vào hình thức cuồng hóa!
Tốc độ và lực lượng của nó lại mạnh thêm!