Chương 10: Cỏ Huyết Long

Một đôi nanh dài gần nửa mét xuất hiện, thề muốn xọc xuyên người Tô Trạch thì mới thôi!

Song.

Ngay lúc Dã Trư vương tưởng rằng bản thân đã sắp đắc thủ rồi thì bỗng cảm giác bản thân đụng vào một bức tường mình tốt tay thời điểm, lại bỗng nhiên cảm giác mình đụng vào rồi lấp kín trên tường, thân thể đột nhiên khựng lại, nó đứng im tại chỗ không động đậy được.

Chuyện gì thế này?

Dã Trư vương hoảng sợ, giương mắt lên vừa nhìn, không ngờ nó lại phát hiện đôi nanh của bản thân đang bị nhân loại kia nắm chặt trong tay!

Dã Trư vương: ???

Cơ bắp cả người nó gồng lên, muốn tránh thoát trói buộc nhưng rồi lại phát hiện đôi tay kia cứ như kìm sắt vậy, ghìm chặt nó ở nguyên tại chỗ.

“Con mẹ nó có thế này mà cũng gọi là Dã Trư vương à?!!”

Tô Trạch híp mắt, cười nói.

Sức của Dã Trư vương rất lớn.

Nhưng mà lớn hơn nữa thì cũng không hơn được sức của hai con cự tượng!

Vì vậy.

Bây giờ Dã Trư vương ở Tô Trạch trong tay hệt như một con gà con, bị khống chế một cách dễ dàng.

Tô Trạch một tay nắm nanh của Dã Trư vương, nhíu mày nói: “Quá yếu.”

Con ngươi của Tiểu Thanh ở bên cạnh sắp trừng ra ngoài luôn rồi.

Lực lượng của con Dã Trư vương này ở trong đàn yêu thú cấp F cũng coi như là số một số hai rồi.

Bây giờ chủ nhân lại chế phục được nó chỉ với một tay?

Trong lúc nhất thời, sự kính sợ trong lòng Tiểu Thanh càng nhiều hơn.

Dã Trư vương bắt đầu liều mạng giãy dụa, hai mắt đỏ ngầu, đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng.

Bốn chân của nó ra sức bới đất làm cho cát bụi mù mịt.

Nhưng lại không có bất kỳ tác dụng nào.

Tô Trạch đứng thẳng tại chỗ giống như là Định Hải Thần Châm, người hắn từ đầu đến cuối không hề lung lay chút nào.

“Dễ quá đi mất, chẳng thể thử ra được thực lực chân thật của mình!”

Tô Trạch lắc đầu, cảm thấy rất nhàm chán.

Hắn không hề cảm thấy một kẻ chỉ có tu vi Đoán Thể nhị trọng lại chế phục được một con yêu thú cấp F thượng giai là chuyện khiến người ta phải kinh ngạc nhường nào.

Tiểu Thanh trợn trắng mắt.

Nếu như nó mà nói chuyện được thì chắc chắn sẽ phải hộc ra một.

Ngươi đang nói tiếng người đó à???

Dã Trư vương hoàn toàn nổi giận.

Kỹ năng thiên phú của nó phát động, lực lượng bắt đầu mạnh thêm.

Nhưng người của Tô Trạch vẫn lù lù bất động như cũ, cứ như một trường thành vậy.

“Đúng là vô vị.”

Tô Trạch thất vọng lắc đầu, thảnh thơi nâng tay lên, con Dã Trư vương to như con trâu kia cũng bị nhấc lên theo.

Người của Dã Trư vương vặn vẹo điên cuồng trên không trung, trong miệng nó phát ra hết tiếng gào này tới tiếng gào khác.

“Ồn ào!”

Tô Trạch phất tay ném Dã Trư vương ngã dúi dụi ra mặt đất.

Ngay sau đó hắn lại giơ tay lên, lại vứt nó qua chỗ khác.

Sau một hồi lặp đi lặp lại mấy lần như thế.

Tiếng của Dã Trư vương im bặt.

Tô Trạch sửng sốt: “Sức chịu đựng té yếu thế cơ à?”

Không phải heo rừng có tiếng da dày thịt béo sao?

Sao mới ngã có hai cái đã ngỏm củ tỏi rồi?

Tiểu Thanh ở một bên nhìn tới sợ choáng váng luôn.

Con heo rừng nặng hơn ba trăm kg thì bị nhấc lên như con gà con rồi quăng chết tươi?

Rốt cuộc ta với ngươi ai là yêu ai là người thế?

Tô Trạch không định nán lại thêm ở chỗ này, hắn khoét hai cái răng nanh rồi xoay người rời đi nơi này.

Tiểu Thanh vội vàng đuổi theo bước chân của Tô Trạch, không dám đi tụt lại phía sau.

Ai mà biết sau đó có yêu thú nào bị hấp dẫn tới đây nữa không, thôi cứ chạy trước thì hơn.

Rất nhanh.

Tô Trạch đã hoàn toàn dung nhập vào trong cánh rừng này, tốc độ đi vào càng lúc càng nhanh.

Một người một rắn càn quét một hồi ở khu ngoài rừng rậm.

Dọc đường đi bọn họ gặp rất nhiều yêu thú.

Trong đó không thiếu những con có thực lực cấp F thượng giai.

Nhưng đều không phải đối thủ của bọn họ.

Đối mặt với thần lực của Tô Trạch, gần như không có một con yêu thú nào có thể chống lại được lực lượng trong một quyền của hắn.

Năm giờ sau.

Trên người Tô Trạch đã vác một đống đồ.

Đến Tiểu Thanh đi phía sau cũng kéo theo một cái tay gấu.

“Tới lúc phải về rồi.” Tô Trạch nhìn sắc trời rồi nói.

Lúc này sắc trời đã tối, mặt trời sắp xuống núi tới nơi rồi.

Rừng rậm lúc về đêm là nguy hiểm nhất, rất nhiều yêu thú có thực lực mạnh mẽ đều sẽ xuất hiện.

Thậm chí trong đó còn sẽ có yêu thú cấp E xuất hiện.

Đó là yêu thú có thực lực tương đương với cường giả Trúc Cơ của nhân loại đó!

Sự chênh lệch giữa Đoán Thể và Trúc Cơ là rất lớn, không phải chỉ dựa vào số lượng là bù được.

Vì vậy.

Tô Trạch quyết định nhân lúc còn sớm thì rời khỏi nơi này, để tránh xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Hắn nói một tiếng.

Tiểu Thanh lập tức tâm linh tương thông bò lên cổ tay của hắn, lại biến thành một cái “Vòng tay”.

Sau một khắc.

Bóng dáng của Tô Trạch thoáng cái đã biến mất.

Một lúc lâu sau.

Bóng dáng của Tô Trạch lại bỗng phanh gấp lại, hắn lắng tai nghe một lúc rồi mới xác định bản thân không nghe lầm.

Ở chỗ phía xa hướng nghiêng có người đang cầu cứu!

“Đi xem một chút.” Hắn nói thầm.

Nếu có thể tiện tay giải quyết thì hắn sẽ cứu.

Nhưng nếu yêu thú quá mạnh thì bọn họ tự cầu Chúa đi, Tô Trạch sẽ lựa chọn rời đi không chút do dự.

Tốc độ của hắn rất nhanh.

Chỉ chốc lát là đã thấy được đầu nguồn mà âm thanh truyền đến.

Ở trong một cái ao có ba nam hai nữ đang chật vật chống đỡ.

Ở xung quanh bọn họ có một đàn cá sấu dài ba mét thỉnh thoảng lại tấn công bọn họ.

Trong đó có ba người đã bị thương, mà một người trong đó hình như đã hôn mê rồi!

Máu tươi chảy xuống dọc theo cánh tay của bọn họ rồi nhỏ vào trong đầm lầy.

Mùi máu tươi ấy càng khiến những con cá sấu kia kích động hơn, tấn công bọn họ càng thường xuyên hơn.

Tô Trạch liếc mắt nhìn một cái thì một loạt dòng chữ xuất hiện ở trước mắt hắn.

“Tên: Hắc Thủy Ngạc”

“Đẳng cấp: Cấp F trung giai”

“Huyết mạch đặc thù: Không”

“Kỹ năng: Cắn xé”

“Ghi chú: Sinh vật sống quần cư, thực lực của đơn thể không mạnh, nhưng nếu ba con Hắc Thủy Ngạc liên thủ với nhau thì có thể giết chết yêu thú cấp F thượng giai!”

Tô Trạch liếc sơ sơ thì phát hiện Hắc Thủy Ngạc có khoảng mười con lận!