Editor&Beta: Tân Sinh
Lão Lệ thấy hắn vì lo lắng quá mức mà hơi thở lại không ổn định, lão vội vàng nói, "Đừng lo lắng, nha đầu Nguyên Sơ kia cơ linh lắm! Nếu nàng có chuyện gì, tuyệt đối sẽ gọi Vạn Kiếm Tông đi đón người, trước hết ngươi vẫn lo cho bản thân ngươi đi, tình huống này của ngươi, một cái linh thú cấp hai đều có thể giết ngươi!
"
Dạ Trầm Uyên nhắm mắt lại, một lát sau, hắn lại nói ra.
"Ta nhất định phải đi ra ngoài càng sớm càng tốt, ta không đợi được hai năm!"
Sư phụ luôn không thành thật như vậy, hắn rất sợ hãi trở về muộn trong chốc lát hắn sẽ mất nàng vĩnh viễn!
*
Nguyên Sơ đột nhiên tỉnh lại, Vi Sinh Cực vừa kinh ngạc nhưng cũng rất vui mừng, một giây sau, hắn bèn phát hiện trong tay Nguyên Sơ nhiều hơn một hạt châu, phát ra ánh sáng nhạt, nhìn về phía trên cũng rất là bất phàm.
Nguyên Sơ sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau nhức, kết quả xem xét trên người, Wow, mười cái đạn khẩu! Khá tốt nàng không là phàm nhân chi thân, bằng không thì đã sớm chết rồi!
Nhưng tình huống hiện tại của nàng cũng không khá hơn với chưa chết là bao, thần hồn bị tổn thương nghiêm trọng, thể xác và linh lực đều kiệt quệ, thậm chí cả quả trứng rồng cũng mờ đi rất nhiều.
Nguyên Sơ biết rõ trước lúc nguy cơ, là trứng rồng kịp thời bảo vệ tâm mạch của nàng, nàng mới có thể kiên trì, nghĩ đến đây, nàng vốn dĩ muốn lấy trứng ra cho nó ăn một chút máu của mình để tẩm bổ, ai ngờ, nàng phát hiện mình yếu đến mức ngay cả thức hải trữ vật không gian đều không mở ra được..
"Thượng nhân Nguyên Sơ, ngài.. Không sao chứ?"
Vi Sinh Cực không xác định hỏi.
"Ah.. Không tốt.. Rất không tốt! Mau đem đan dược chữa thương cho ta, mặc kệ cái gì, đều lấy ra cho ta, ta muốn tốt nhất.. Khục khục, chờ ta khỏe rồi về sau sẽ trả lại cho ngươi!"
Nguyên Sơ một bên thở dốc một bên cố sức mà nói.
Vi Sinh Cực nghe thấy đối phương muốn tốt nhất, vội vàng đau lòng che chiếc nhẫn trữ vật của mình, nhưng tốt xấu đối phương là Tôn Giả thượng khách của tông môn bọn họ, cũng không sợ nàng sẽ không trả.
Nghĩ đến đấy, hắn vung tay lên, lấy ra ba viên linh đan chữa thương Tứ phẩm, đại thủ bút này lại khiến cho Nguyên Sơ hơi nhướng mày.
Nhưng sau khi Nguyên Sơ ăn hết, nàng phát hiện những đan dược này đối với nàng giống như muối bỏ biển, ngồi xếp bằng điều tức sau nửa canh giờ, cuối cùng tinh thần nàng đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không mở ra được trữ vật không gian.
Nàng cau mày hỏi.
"Còn nữa không? Tứ phẩm giống như không đủ, Ngũ phẩm có thể ra mười viên có lẽ sẽ không sai biệt lắm."
Sau khi Vi Sinh Cực nghe xong, thiếu chút nữa nhảy dựng lên!
"Thượng nhân, cho dù ngươi đem ta đi bán.. Cũng mua không nổi linh đan Ngũ phẩm!"
Hơn nữa những.. Linh đan tứ phẩm này đều là sư phụ cho hắn đấy, hắn không cam lòng ăn mới giữ lại..
Nguyên Sơ cũng không nghĩ tới bản thân mình bị thương nặng như vậy, ba viên linh đan vừa ăn xong chỉ chữa khỏi ngoại thương trên người nàng, bên trong vẫn còn rất yếu.
Nhưng nàng cũng biết, ngũ phẩm không phải người bình thường có thể có được.
Nàng thở dài, cau mày hỏi, "Hiện tại chúng ta đang ở đâu? Ta hôn mê đã bao lâu?"
Vi Sinh Cực nói, "Lúc ấy chúng ta cứ đi như vậy, chúng ta từ đỉnh đi ra đã một tháng, sau đó ngươi lại hôn mê hai ngày.. Ngài xem ngài suy yếu như vậy, làm sao đi tiếp được? Chờ ngài khá hơn một chút, ta sẽ đưa ngươi trở lại Vạn Kiếm Tông!"
Nguyên Sơ vừa nghĩ tới thương thế cả người này của nàng mà bị chưởng môn đại nhân thấy được, sẽ có hậu quả như thế nào, thân thể nhỏ bé của nàng liền run lên.
Nếu để chưởng môn sâu sắc phát hiện nàng bị thương sắp chết, nhất định trong vòng mười năm sẽ không bao giờ cho nàng đi ra ngoài chơi!
Nhưng.. Không có chưởng môn nàng có thể tìm Lão Lệ, Lão Lệ khi còn sống là Luyện dược sư thập giai đỉnh cấp, có hắn ra tay, thương thế của mình rất dễ dàng được chữa khỏi hẳn.
Vì vậy đôi mắt nàng đảo đảo, cười nói với Vi Sinh Cực, "Cái đó.. Vi Sinh Cực! Ngươi xem hiện tại ta bị thương nặng như vậy, ngay cả trữ vật không gian cũng mở không được, chỉ sợ tạm thời không thể trả lại tiền thuốc cho ngươi."
"Như vậy đi, ngươi theo ta đi đến một trong những quốc gia thuộc hạ của Đế Quốc, Phượng triều quốc, đồ đệ của ta ở đó, hắn là Luyện dược sư Tam phẩm, ngẫu nhiên Tứ phẩm cũng không nói chơi, ta lại để cho hắn trả cho ngươi được không?"
Đến lúc đó nàng còn có thể dưỡng thương ở Phượng triều quốc, nàng sẽ làm nhiều việc cùng một lúc!
Lẽ ra vì tiền thuốc Vi Sinh Cực cũng nên đáp ứng, nhưng sau khi nghe mấy chữ Phượng triều quốc, hắn lại quỷ dị trầm mặc.
Hắn hít sâu mấy lần, mới nhịn xuống cảm giác thịt đau, nói ra giọng buồn bực.
"Nếu không thượng nhân đi một mình thôi.. Còn tiền thuốc.." Hắn cắn răng một cái, "Ta không lấy là được!"
"Ôi chao!" Nguyên Sơ mở to hai mắt nhìn, khi nào Vi Sinh Cực hào phóng như vậy?
Nàng suy yếu hỏi, "Ngươi không đi, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm để ta ở đây một người? Lại để cho ta một mình một người đi Phượng triều quốc? Ta mới mười tuổi!"
Nguyên Sơ duỗi ra mười cái ngón tay.
Vi Sinh Cực cũng hiểu được như vậy rất vô nhân đạo, thế nhưng mà Phượng triều quốc.. Hắn nhíu nhíu mày.
"Nếu không như vậy đi, ta đưa tin để sư huynh đệ đến hộ tống ngươi đi?"
"Không, đừng!" Nguyên Sơ hiểu rất rõ tính nết của các đệ tử khác ở Vạn Kiếm Tông là cái gì rồi, nhất định sẽ không nói dối, chưởng môn đại thúc vừa hỏi, sẽ khai báo toàn bộ tình huống của nàng, đến lúc đó chưởng môn đại thúc nhất định sẽ tự mình tới đem nàng xách trở về.
"Ngươi có thể giúp ta!"
Nguyên Sơ giở ra tuyệt sát chiêu đối phó với Dạ Trầm Uyên, trong nháy mắt chớp chớp mắt rơi lệ, đáng thương nhìn Vi Sinh Cực, "Không có ngươi, ta một bước đều đi không được!"
Vi Sinh Cực cau mày hỏi, "Vậy vì sao ngươi không bảo đồ đệ của ngươi tới đón ngươi?"
Nguyên Sơ một nghẹn, ở bên trong ảo cảnh, không biết Dạ Trầm Uyên dùng biện pháp gì để tiến vào giấc mộng của mình, còn thay nàng ngăn cản một súng!
Hắn bị thương ở bên trong ảo cảnh, sự thật khẳng định càng thêm nghiêm trọng, dưới tình huống như vậy, nàng làm sao có thể gọi hắn đến đón người?
Nàng suy đoán nhất định Vi Sinh Cực có nguyên nhân gì đó nên không muốn đi Phượng triều quốc, vì vậy nàng xuất ra đòn sát thủ!
"Nếu ngươi đưa ta đi, ta trả lại ngươi ba viên Ngũ phẩm đan dược!"
Vi Sinh Cực hai mắt sáng ngời, mắt lộ ra giãy dụa.
Nguyên Sơ nói, "Cộng thêm ba lá linh phù lục phẩm!"
Vi Sinh Cực rục rịch!
Nguyên Sơ cuối cùng hừ lạnh một tiếng, "Lại thêm ba viên duy nhất một lần pháp bảo Liệt Hỏa châu!"
Vi Sinh Cực vỗ tay lớn một cái tâm, "Việc này trở thành!"
Vì vậy, dưới sự cám dỗ hấp dẫn của bảo vật, Vi Sinh Cực tâm không cam lòng tình không muốn hướng về Phượng triều quốc đi đến, rõ ràng năm đó thề rằng không bao giờ.. quay trở lại.
Nguyên Sơ vốn cho Dạ Trầm Uyên truyền một lá phù Bình An, nàng có chút nghĩ mà sợ, bởi vì lúc ấy giọng nói cảnh cáo của Dạ Trầm Uyên có chút đáng sợ, hơn nữa.. Nàng sờ lên cổ của mình.
Hơn nữa Dạ Trầm Uyên còn cắn nàng một cái, sẽ không phải là giận điên lên đi?
Chột dạ..
Nguyên Sơ dùng sức lắc đầu, ở trên xe linh thú, nàng hỏi Vi Sinh Cực đang đánh xe.
"Tiểu Cực, vì sao ngươi không muốn đi Phượng triều quốc vậy? Hơn nữa không nghĩ tới, ngươi là người Đế Quốc bên này?"
Sau khi nghe xong một thân hắc y Vi Sinh Cực, sắc mặt trở nên đen giống như cùng quần áo của hắn vậy.
"Không có gì."
Hắn dừng một chút, thanh âm đột nhiên có chút lãnh khốc.
"Chỉ là bởi vì ta hạ độc giết người Phượng triều quốc, ta sợ bị trả thù mà thôi."
Nguyên Sơ nghĩ thầm, Vi Sinh Cực nhỏ như vậy đã tới tiên môn, hắn đầu độc và giết người, lúc đó là bao nhiêu tuổi vậy?
Nàng nhịn không được hỏi, "Vậy ngươi đã thành công sao?"
Lúc này, Vi Sinh Cực nghiêng đầu lại, nhìn nàng cười cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. "Đương nhiên, ta độc chết nửa người trong thôn!"