Chương 97: Ngươi là của ta

Editor& Beta: Tân Sinh

Lúc này trong thế giới của Nguyên Sơ, bầu trời một mảnh âm trầm, nàng cúi đầu nhìn ngực mình, vị trí kia bị đối phương một phát súng bắn trúng, một giọng nữ bén nhọn rót vào tai nàng.

"Ta sẽ giết ngươi trước, sau đó lại giết chết phụ thân lưu manh kia của ngươi."

Không! Không được!

Trước mắt nàng tối sầm lại, sẽ chết mất.

Lúc tỉnh lại lần nữa, vết thương trên ngực đã biến mất, nàng lại phải trải qua một lần ảo cảnh khác, sau đó bị dồn vào ngõ cụt, cuối cùng bị một phát súng bắn chết.

Trong lòng Nguyên Sơ có loại dự cảm, nếu như nàng lại một lần bị chết.. Có lẽ, nàng thật sự sẽ chết!

Nước mưa tạt vào mặt chảy xuống cằm, toàn thân nàng lạnh buốt muốn trốn tránh, nhưng khi đối phương liên tục giơ súng, chân của nàng như đóng đinh vào đất không thể nhúc nhích.

"Đi chết đi!" Vẫn là người phụ nữ kia, tay cầm súng, ánh mắt lạnh như băng, khóe miệng mang theo một tia giễu cợt.

Chỉ nghe thấy một tiếng nổ, viên đạn chết chóc lại bay về phía nàng!

Con ngươi của Nguyên Sơ co rụt lại, tim đập nhanh đến cực điểm!

Nàng sắp chết rồi, một phát này trúng mục tiêu, nàng chắc chắn sẽ chết!

Nguyên Sơ không nhúc nhích được, trong lúc tuyệt vọng, nàng nhắm mắt lại, thế nhưng nàng phát hiện mình vẫn chưa chết!

Vì vậy, nàng kỳ quái mở to mắt.

Vẫn là những ngày mưa, những bến cảng, bến tàu, mà trước mặt nàng đang xuất hiện một chàng trai lạc lõng!

Hắn ăn mặc trường bào nhuốm máu, khuôn mặt tuấn mỹ dường như đã gây sốc đến nàng! Mà hắn đã đỡ một phát súng sinh tử cho nàng!

"Sư phụ."

Dạ Trầm Uyên vừa nói thì nhổ ra một ngụm máu, hắn không nghĩ tới thần hồn của mình vừa nhập vào ảo cảnh đã bị thương, chỉ có thể nói, ảo cảnh này rất cao thâm, khó trách Nguyên Sơ không thể đi ra ngoài được.

"Ngươi.. Ngươi.." Nguyên Sơ mở to hai mắt nhìn, khuôn mặt cực kỳ giống tiểu Nguyên Sơ lộ ra vẻ hoảng sợ!

"Ngươi là ai? Ngươi.. Tại sao lại gọi ta là sư phụ?"

Dạ Trầm Uyên từng bước một, vững vàng tới gần nàng, đây là hình dáng của sư phụ sau khi lớn lên sao? Quả nhiên nàng đẹp như trong tưởng tượng của hắn.

Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, ánh mắt dịu dàng đến cực hạn, một giây sau, ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào mặt Nguyên Sơ, xúc cảm lạnh như băng kia khiến hắn đau lòng.

Một giây sau, hắn dùng lực ôm người vào trong ngực, giọng khàn khàn hỏi, "Sư phụ, chẳng lẽ ngươi quên ta rồi hả? Sao ngươi có thể quên ta chứ?"

Hắn ôm rất chặt, tay Nguyên Sơ chạm phải máu đang chảy trên người hắn, lập tức cảm thấy đau lòng.

Làm sao nàng có thể quên được hắn chứ? Người trước mắt này, rõ ràng cùng cô quấn quít mấy đời, là người dây dưa trăm năm! Hắn là ai? Hắn tên gọi là gì?

Tại sao như thế nào nàng đều không nhớ ra được?

Dạ Trầm Uyên ôm thân thể run rẩy của nàng, hai mắt u ám, gằn từng chữ.

"Ta không muốn ngươi rời đi, sư phụ.. Trên đuổi tận bích lạc, dưới xuống hoàng tuyền, ngươi đều là của ta!"

Nói xong, hắn đột nhiên cắn vào cổ Nguyên Sơ! Đau đớn xuất hiện khiến cho toàn thân Nguyên Sơ chấn động!

Nỗi đau như muốn cắn xé đầu tim nàng!

Tiếp theo, vô số ký ức tràn về, hắn là, hắn là..

Nhưng đúng lúc này, người phụ nữ đối diện với nàng lại giơ súng lên.

"Haha, Nguyên Sơ, đây là tiểu bạch kiểm gươi nuôi sao? Nếu hắn muốn chết, vậy hãy để cho hắn chết cùng ngươi đi!"

Nói xong, nàng lại bắn ra một phát, muốn một súng bắn giết cả hai người bọn họ!

Nhưng lần này, viên đạn chỉ dừng lại cách chỗ bọn họ một mét, dừng lại, giống như bị kết giới trong suốt chặn lại, viên đạn lơ lửng trên không, không thể đi xa hơn.

"Cái này.. Điều này sao có thể?"

Tình huống quỷ dị này khiến người phụ nữ kia ngây ngẩn cả người, ngay lập tức nàng nổ súng liên tục bốn viên đạn, giống như trước đó, tất cả đều bị chặn lại bên ngoài kết giới.

Nguyên Sơ ôm Dạ Trầm Uyên, ngửi được mùi thơm cỏ cây trên người hắn, ánh mắt dần dần thanh tỉnh.

"Ta không cho phép súng của ngươi làm hại hắn!"

Đột nhiên Nguyên Sơ sẳng giọng nói, dọa đối phương liên tiếp lui về phía sau, sau đó thân thể Dạ Trầm Uyên cũng bắt đầu trở nên nhạt đi, hắn mở ra hàm răng, đau lòng, tức giận nói bên tai Nguyên Sơ.

"Sư phụ, chờ ta, nếu ngươi lại bị thương, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!"

Sau đó, hắn biến mất, người phụ nữ kia nhìn hình ảnh quỷ dị này, lại thấy Nguyên Sơ đi về phía mình, sợ tới mức ngã xuống đất ngay lập tức.

"Cái quỷ gì vậy, hắn.. Hắn là ai?"

Sau khi Nguyên Sơ nghe xong nở nụ cười xấu xa, năm viên đạn trôi nổi trong lòng bàn tay, lông mày tinh xảo giãn ra, khí thế lập tức thay đổi cả người cao quý, bất khả xâm phạm như một vị thần!

"Hắn là đồ đệ đầu tiên của Nguyên Sơ ta! Mà ngươi đã làm tổn thương hắn.. Ngươi, đáng chết!"

Dứt lời, nàng vung tay lên, năm viên đạn bắn vào trong cơ thể người phụ nữ khiến nàng ta lập tức chết không nhắm mắt.

Khoảnh khắc nàng ta tắt thở trong một giây kia, toàn bộ thế giới cũng bắt đầu run rẩy!

Mưa tầm tã đột nhiên biến thành mưa như trút nước, cách đó không xa biển bắt đầu gào thét, ầm ầm cuộn trào! Người Nguyên Sơ đứng giữa cơn bão tố, vẻ mặt của nàng không mảy may biến hóa.

Cuối cùng, biển cả, bến tàu và con tàu đều bị biến thành từng mảnh! Mà những.. mảnh vỡ kia cuối cùng tập hợp lại thành một quả cầu ánh sáng trong lòng bàn tay Nguyên Sơ, Túc Nguyên linh châu.. Không, Túc Nguyên Thần châu, rốt cục vào tay!

Dạ Trầm Uyên phun ra một ngụm máu, thật ra thời điểm bị súng bắn, hắn nhất định phải trở về rồi, dưới tình thế cấp bách, vì mau chóng khiến cho Nguyên Sơ tỉnh lại, hắn chỉ có cắn nàng một cái!

Cũng may cuối cùng Nguyên Sơ đã tỉnh lại, trong lòng hắn buông lỏng, hồn lực không bị khống chế bị thân thể lôi kéo trở về.

Mà hắn vừa trở về, trên lưng hắn đã ướt đẫm máu, sau lưng áo kia xuất hiện một viên đạn.

"Ngươi có thể coi là đã trở lại! Lão Lệ bay tới vây quanh Dạ Trầm Uyên," Ta vừa thấy hồn phách của ngươi đột nhiên không ổn, vội vàng vận chuyển chút ít hồn lực cho ngươi, đảm bảo hồn phách của ngươi có thể thuận lợi trở về vị trí cũ, chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Không phải bảo ngươi đừng bị thương sao? "

Dạ Trầm Uyên lúc này tu vi giảm mạnh, trước tiên hắn ăn rất nhiều đan dược, thật lâu, một lúc lâu sau, sắc mặt tái nhợt mới từ từ trở nên có chút huyết sắc.

" Là sư phụ.. Nàng bị bị mắc kẹt trong một ảo trận rất cường đại, ta lo lắng cho nàng nên đã dùng giấc mộng quyết đi vào ảo cảnh của nàng. "

Hắn nói đến đây, khuôn mặt tuấn mỹ lại tái nhợt thêm, hắn lại ăn vài viên đan dược mới ổn định được thương thế.

".. Sư phụ gặp nguy hiểm, ngay lúc đó hồn lực của nàng cực kỳ suy nhược, ta không suy nghĩ quá nhiều đã thay nàng ngăn cản một phát, cho nên mới bị thương. "

" Vậy Nguyên Sơ đâu? "Lão Lệ có chút lo lắng hỏi.

" Không thành vấn đề.. "Dạ Trầm Uyên nói," Lúc ta trở lại, sư phụ đã thanh tỉnh, tính mạng xem như bảo trụ rồi, chỉ là lần này nàng bị thương rất nặng! Ta cảm giác nếu lúc ấy ta đến chậm thêm một bước, rất có thể nàng sẽ bị ảo cảnh giết chết!"

Nghĩ đến đây, lông mày của Dạ Trầm Uyên nhíu lại thật sâu, hắn muốn bay đến bên người sư phụ trong giây lát, nhưng lúc này, hắn lại bị vây ở bên trong bí cảnh! Cho dù sư phụ tỉnh lại, àng cũng bị thương nặng như vậy, gặp phải người xấu thì phải làm thế nào? Hơn nữa bây giờ người nàng đang ở đâu? Nhìn về phía trên, không hề giống là ở hướng Phượng Quốc.