Chương 82: Cuộc gặp lại kỳ lạ của hai mẹ con.

Edit: Jann

Beta: Dừa

Ngay cả cảnh giới Xuất Khiếu cũng của thể bị Tiềm Ma Đại Trận vây hãm, nên mấy trăm năm nay, nó đã giúp Hỗn Nguyên Ma Tổ trốn mà chưa từng bị người nào bắt được, vậy mà vào giờ phút này lại bị hủy hoàn toàn. Khối Thạch Trận kia chợt phát ra ánh sáng màu vàng rồi vỡ rơi đầy đất, không có trận pháp này, coi như ngày lành của Hỗn Nguyên Ma Tổ đến đây là chấm dứt!

Những người khác của Hỗn Nguyên tông lúc trước vẫn luôn trốn ở trong các lầu gác không dám ra ngoài, giờ đây thấy đảo nhỏ đã bị lộ thì kinh hồn bạt vía. Mà Hỗn Nguyên Ma Tổ cũng không tiếp tục dây dưa với Dạ Trầm Uyên nữa, vội vàng rẽ nước đi. Hắn thật sự muốn nhìn xem là ai dám phá hủy cơ nghiệp mấy trăm năm của Hỗn Nguyên Ma Tổ hắn!

Đảo nhỏ vừa lên trên mặt nước không lâu thì Vạn Phong và Vạn Linh Nhi cũng tới, phía sau bọn họ là binh lính của Phượng Triều Quốc, trong nháy mắt đã bao vây đảo nhỏ đến con kiến cũng không lọt ra được!

Vạn Linh Nhi nhìn thấy Nguyên Sơ gần như đã khôi phục dáng vẻ vốn có thì vui mừng hô to: "Nguyên Sơ, Lão tổ tông của chúng ta và các tôn giả Nguyên Anh của nước láng giềng đều đến rồi, bọn họ đã ngăn cản Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão của Hỗn Nguyên tông, chúng ta đến giúp ngươi một tay, đập nát hang ổ của bọn chúng!"

Nguyên Sơ mỉm cười: "Ngươi đến thật đúng lúc!"

Nàng chỉ tay vào những kẻ cặn bã trốn ở trong lầu gác không dám đi ra kia, cười mỉa mai nói: "Hy vọng mọi người đến dọn dẹp mấy thứ kia, để tránh làm bẩn tay của ta!"

Vạn Phong không ngờ rằng Nguyên Sơ lại còn trẻ như vậy, nhưng sau khi biết thực lực của đối phương thì hắn rất kính cẩn lễ phép: "Được, cảm ơn tôn giả đã ra tay giúp đỡ, ta sẽ đi diệt trừ bọn họ ngày!"

"Ta xem ai dám!" Chỉ thấy một bóng dáng màu đen rẽ nước mà đến, đuôi rắn siêu dài mang theo sóng lớn đánh về phía bọn họ. Nguyên Sơ nhanh hơn một bước dùng kết giới ngăn cản, sau đó tức giận lấy hai tay chống nạnh!

"Có gì mà không dám? Cứ chờ xem, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy thuộc hạ của ngươi bị giết chết!"

Cảm nhận được hơi thở đáng sợ trên người Nguyên Sơ, khiến cho Hỗn Nguyên Ma Tổ phải hít một hơi lạnh. Bởi vì hắn liếc nhìn linh cốt của Nguyên Sơ thì phát hiện nàng chỉ mới mười tuổi!

Đây là quái vật từ đâu đến vậy?

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc hắn chần chờ, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy Mộc Cẩm Nhu bị trói ở phía sau Nguyên Sơ, đôi mắt rắn lập tức trừng lớn!

"Ta phải giết ngươi!"

Nói xong, hắn dốc toàn lực điên cuồng đánh về phía Nguyên Sơ!

Nguyên Sơ lạnh nhạt dặn dò với Vạn Phong: "Lão quái vật này cứ giao cho ta, trên đảo còn rất nhiều nữ nhân và những tên cặn bã khác, đều giao hết cho các ngươi!"

"Được!" Vạn Phong nhanh chóng hành động. Có Nguyên Sơ ở đây, cho dù đối phương có đáng sợ đến mức nào, hắn cũng cảm thấy cực kỳ an toàn. Trái lại, những người của Hỗn Nguyên tông ở trên đảo, thấy chính mình bị bao vây thì vô cùng sợ hãi!

Nhưng mà lúc này có chạy thì cũng không thoát được, bọn họ không còn cách nào, chỉ có thể đi ra quyết một trận tử chiến. Trong chốc lát, trên khắp đảo nhỏ tràn ngập tiếng đánh nhau kịch liệt. Còn Vạn Linh Nhi thì thừa dip này đi cứu những nữ nhân đang bị giam kia!

Đảo nhỏ biến thành một đống lộn xộn khiến cho hai mắt của Hỗn Nguyên Ma Tổ đỏ lên! Hắn thật sự rất muốn cướp lấy Mộc Cẩm Như ở phía sau Nguyên Sơ. Bởi vì mất đi đảo nhỏ là việc không thể cứu vãn được rồi, nhưng nếu lại mất đi Mộc Cẩm Nhu thì đồng nghĩa với không có thể chất Thuần Âm giúp hắn áp chế sát khí, hắn có nguy cơ cao bị tẩu hỏa nhập ma mà chết!

Nhưng thực lực của Nguyên Sơ quá mạnh mẽ, khiến cho hắn liên tục bị thất bại nhiều lần.

"Phu quân.." Mộc Cẩm Nhu cố gắng muốn tránh thoát khỏi sự trói buộc của Nguyên Sơ nhưng không được, chỉ có thể khóc không thành tiếng nhìn bọn họ. Mà lúc này, Dạ Trầm Uyên bất ngờ rẽ nước mà đến. Hai mắt Nguyên Sơ sáng ngời, vừa lúc có thể ném Mộc Cẩm Nhu cho hắn, thật đúng là một nữ nhân phiền phức!

"Tiểu Uyên Uyên, nhận lấy!"

Dạ Trầm Uyên vừa ra khỏi nước đã bị Nguyên Sơ ném cho một nữ nhân. Hắn đưa tay ra nhận theo bản năng, đợi sau khi thấy rõ người nọ là thì không tránh khỏi sững sờ!

"Mẫu thân?"

Vốn dĩ Mộc Cẩm Nhu một lòng muốn nhào vào người Hỗn Nguyên Ma Tổ, lúc này nhìn thấy Dạ Trầm Uyên cũng bị dọa sợ ngẩn người!

"Uyên Nhi.."

Trong nháy mắt bà khóc càng to hơn! Mộc Cẩm Nhu thực sự có tình cảm với Dạ Trầm Uyên, khi còn nhỏ Dạ Trầm Uyên rất ngoan ngoãn, lúc bốn năm tuổi đã biết chăm sóc bà. Nhiều năm qua đi như vậy, tuy rằng cuộc sống của bà không quá tệ, nhưng vẫn nhớ đứa nhỏ này không thôi.

Chỉ tiếc rằng, tuy Hỗn Nguyên Ma Tổ cưng chiều bà, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà không chịu đồng ý đón Dạ Trầm Uyên lại đây. Sau bao lâu đến giờ mới được nhìn thấy, mà nó đã sắp trở thành một thiếu niên anh tuấn rồi!

Hỗn Nguyên Ma Tổ thấy Mộc Cẩm Nhu ở trong tay Dạ Trầm Uyên, thì không hề suy nghĩ nhiều lập tức bay về phía bọn họ, nhưng lại bị Nguyên Sơ cản trở.

"Đối thủ của ngươi là ta, ngươi muốn chạy đi đâu? Hử?"

Trong lòng Hỗn Nguyên Ma Tổ biết tình thế hôm nay cực kỳ không có lợi đối với hắn. Không những bị bao vây tiêu diệt mà còn có nhân vật lợi hại như thế này trấn giữ!

Hỗn Nguyên Ma Tổ ở giữa không trung cắn răng trả giá: "Phương Triều Quốc cho ngươi ích lợi gì ta sẽ cho ngươi gấp đôi, chỉ cần ngươi trả nữ nhân kia lại cho ta và để chúng ta đi."

Nguyên Sơ nghe thấy lời này của hắn thì nở nụ cười mỉa mai: "Tuy rằng ta tham của, nhưng ta lại không hề muốn đồ của ngươi, ta ngại bẩn thỉu!"

Thấy giao dịch không thành, trong mắt Hỗn Nguyên Ma Tổ lóe lên sát khí, hai người lại lao vào chém giết một lần nữa!

Mộc Cẩm Nhu thấy Hỗn Nguyên Ma Tổ bình thường lợi hại như vậy nhưng giờ phút này lại có vẻ như đứng ở thế yếu hơn thì không kìm lòng được mà sốt ruột! Bà lôi kéo tay Dạ Trầm Uyên.

"Uyên Nhi, Uyên Nhi, cầu xin con đi cứu phu quân của ta! Những năm gần đây hắn đối xử với ta rất tốt, nếu không có hắn thì ta đã chết từ lâu rồi!" Dạ Trầm Uyên không ngờ rằng Môc Cẩm Nhu lại bảo hắn đi cứu một đại ma đầu. Nhưng nếu đứng trên lập trường của Mộc Cẩm Nhu thì hắn có thể hiểu được, vốn dĩ Mộc Cẩm Nhu là một người có tích cách mềm yếu, ai đối xử tốt với bà thì bà sẽ quyết một lòng với người đó. Cho nên, dù Hỗn Nguyên Ma Tổ đối xử tốt với bà chủ yếu là để lợi dụng, nhưng bà vẫn hi vọng Dạ Trầm Uyên đi cứu hắn.

Mộc Cẩm Nhu có thể mù quáng, nhưng Dạ Trầm Uyên thì không thể.

"Mẫu thân, ta không thể cứu hắn."

Mộc Cẩm Như nước mắt rơi lã chã: "Vì.. Vì sao?"

Vẻ mặt của Dạ Trầm Uyên trở nên nghiêm túc: "Bởi vì Hỗn Nguyên Ma Tổ giết người vô số, nếu ta cứu hắn thì những nữ nhân bị giết hại kia, linh hồn của bọn họ sẽ không được an nghỉ!"

"Con!" Mộc Cẩm Nhu giận dữ nhìn hắn chằm chằm: "Uyên Nhu, ngay cả lời của mẫu thân mà con cũng không nghe sao?"

Mộc Cẩm Nhu nắm chặt tay Dạ Trầm Uyên: "Là hắn đã cứu ta đó! Ta mặc kệ hắn đối xử với người khác như thế nào nhưng hắn đã cứu mạng mẫu thân của con! Con thân là con ta, chẳng lẽ không nên báo đáp hắn sao?"

Lão Lệ nghe đến đây thì nhịn không được mà chửi rủa: "Tiểu Uyên, ngươi xác định đây là mẫu thân của ngươi à? Có phải bà ta bị bệnh rồi hay không? Hỗn Nguyên Ma Tổ kia rõ ràng lợi dụng thân thể của nàng ta để rèn luyện sát khí, mà nàng ta còn một lòng một dạ quý mến đối phương, ta thấy bệnh của mẫu thân ngươi cũng không nhẹ đâu!"

Dạ Trầm Uyên không nói gì, thấy hắn không hành động thì Mộc Cẩm Nhu tức giận!

"Mà thôi, nếu ngươi không chịu giúp ta, thì ta, ta sẽ tự đi cứu hắn!"

Vì muốn tác dụng của Mộc Cẩm Như càng lớn hơn, nên bao nhiêu năm nhiều năm nay Hỗn Nguyên Ma Tổ đã dùng rất nhiều pháp bảo để tích tụ cho nàng ta thành Trúc Cơ. Thấy Mộc Cẩm Nhu muốn đi, Dạ Trầm Uyên bất ngờ kéo bà lại!

Mộc Cẩm Nhu lập tức vui mừng, bà cho rằng Dạ Trầm Uyên đã thay đổi ý định. Kết quả vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt lạnh lùng quá đáng của Dạ Trầm Uyên.

"Người không thể đi."

"Vì sao?"

Dạ Trầm Uyên nắm chặt lấy tay của Mộc Cẩm Nhu, vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhưng ánh mắt vẫn kiên định lạ thường.

"Bởi vì hắn là người mà sư phụ ta muốn giết!" Cái này, Mộc Cẩm Nhu lập tức sững sờ. Cho nên, nữ hài kì dị đạt cảnh giới Nguyên Anh đang ở trên không trung kia, chính là sư phụ của Dạ Trầm Uyên?