Nói đến đây, Lý Truy Viễn tự gật đầu:
“Mấy chi tiết cần chú ý hiện tại chỉ có vậy, ngươi còn muốn bổ sung thêm ý kiến nào không?”
Bà lão mặt mèo: “Không… không có.”
“Thật ra, kế hoạch này vốn có một số rủi ro, nếu lỡ như có con cháu nào đó của một trong ba kẻ đó thật sự xuất hiện hiếu tử thì sao?
Có điều, hẳn là sẽ không, chỉ dựa vào việc đám cháu trai cháu gái của bà lão đều cho rằng bà lão sống quá lâu, hút hết vận may của bọn chúng, hủy hoại tương lai của bọn chúng, thì loại con cháu này, hẳn là vẫn có thể khiến người ta yên tâm.”
Bà lão mặt mèo: “Ừm, yên tâm, rất yên tâm.”
“Vậy ngươi cảm thấy, kế hoạch này thế nào?”
“Hả? Tốt, rất tốt, rất tốt, ta sẽ làm theo lời nhóc con, sẽ làm như vậy.”
Lúc này, Lý Truy Viễn nhìn thấy trên người bà lão mặt mèo bỗng dưng bắt đầu bốc lên khí đen, hơi giống nước đá khô trên sân khấu.
“Trên người người bị làm sao vậy?”
Khí đen bốc lên bắt đầu nhanh chóng thu lại.
“Là bởi vì kế hoạch này quá tốt, tốt đến mức chỉ cần nghĩ thôi… oán niệm của ta bỗng dưng đã có dấu hiệu tan biến rồi.”
“Vậy ngươi còn có thể kiên trì không?”
“Có thể, oán khí của ta rất nặng, ta nghĩ, đến khi ba bọn chúng đều phải chịu kết cục quả báo xứng đáng, ta cũng có thể hoàn toàn giải thoát rồi.”
“Cho nên, kỳ thực ngươi luôn rất đau khổ nhỉ?”
“Mỗi giây mỗi phút, đều như bị luộc trong dầu sôi lửa bỏng, chịu đựng cực hình. Nếu ta không biết nói, nếu ta không có suy nghĩ thì có thể sẽ đỡ đau khổ hơn, đáng tiếc… ta có, sự đau khổ này sẽ càng gấp bội phần.”
“Thật đáng thương.”
“Không, không đáng thương, loại như chúng ta… không, là ta. Loại như ta, có thể tồn tại, có thể được sinh ra, đã là điều không dễ dàng rồi. Mặc dù mỗi lần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ta đều cảm thấy sợ hãi và lo sợ nhưng ta… cũng rất biết ơn Ngài.”
Lý Truy Viễn nhìn bà lão mặt mèo trước mặt, thật ra, cậu không nhìn bà ta, mà là con mèo đen kia.
Bà lão vất vả nuôi lớn ba đứa con, còn giúp chúng nuôi lớn cháu trai cháu gái, nhưng cuối cùng, người thực sự biết ơn ân tình của bà lão, thậm chí không tiếc hy sinh để báo thù cho bà lão mà chịu đựng sự dày vò khủng khiếp mỗi ngày, hóa ra lại là con mèo già xấu xí tàn tật mà bà ấy đã nhặt về.
Có lẽ, sự khác biệt lớn nhất giữa con người và súc sinh, có lẽ là giới hạn đạo đức của con người có thể thấp hơn cả súc sinh rất nhiều.
“Chỉ là, ngươi xác định mấy lời ngươi… nhắc nhở ta nãy giờ, bản thân ngươi sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
“Ta sao?” Lý Truy Viễn lắc đầu, “Ta làm sao có thể gặp chuyện gì được, rõ ràng là ta đang làm việc thiện mà.”
“Làm việc thiện?”
“Đúng vậy.”
Lý Truy Viễn chỉ vào ba anh em Ngưu gia vẫn đang quỳ trong nhà, tiếp tục giải thích:
“Tà uế chết ngửa như ngươi muốn giết bọn họ nhưng ta lại cứu mạng bọn họ, đây chẳng phải là đang hành thiện tích đức sao?”
Bà lão mặt mèo há miệng, lộ ra hàm răng đã mục nát.
“Còn… còn có thể giải thích như vậy sao?”
“Thật ra ta vẫn chưa nhập môn, ta vẫn đang đọc sách cơ bản thôi, thật ra ta cũng không biết giải thích như vậy có đúng hay không, muốn biết kết quả… chỉ có thể đợi ta về nhà tiếp tục đọc sách thôi. Ta vẫn còn nhỏ mà, thành tích ở phương diện này vẫn chưa tốt, phải cố gắng học tập hơn nữa mới được.”
Bà lão mặt mèo: “Ngươi… còn muốn tiếp tục học tập sao?”
“Ừm, muốn chứ.”
“Cảm ơn nhóc con.”
“Không cần cảm ơn, ta khuyên ngươi làm vậy, cũng là có chút lòng riêng của ta.
Ông cố ta đến Ngưu gia dự ngồi trai, nếu lỡ ba người này hôm nay đều gặp tai nạn mà chết thì cái biển hiệu mà ông cố ta dựa vào để kiếm sống cũng sẽ bị đập nát. Ông cố ta rất tốt với ta.”
“Thật ra, ông cố ngươi đã giúp một tay rồi.”
“Sao?”
Bà lão mặt mèo: “Nhóc con yên tâm, ta biết phải làm gì rồi.”
Lý Truy Viễn nở nụ cười ngây thơ như trẻ con: “Cảm ơn bà.”
Lúc này, từ xa truyền đến tiếng gọi, là ông cố họ đang tìm kiếm ở gần đây.
Lý Truy Viễn khoát khoát tay với bà lão mặt mèo, sau đó bước ra đường.
“Tiểu Viễn Hầu! Tiểu Viễn Hầu! Con ở đâu, Tiểu Viễn Hầu!”
Nghe thấy tiếng gọi từ xa của mấy người đang đi, Lý Truy Viễn cảm thấy rất an ủi, cũng rất vui, khi mới về quê, cậu không quen lắm với việc thêm “Hầu” vào sau tên.
Nhưng cũng đều là người lớn tuổi gọi mình như vậy, trong giọng điệu địa phương này lại mang theo sự thân thiết và yêu thương của người nhà dành cho cậu.
Giáo sư Từ khoa Ngữ văn trong khu nhà người già ở là người Quảng Đông, ông ấy từng nói, theo sự phát triển kinh tế, dân cư di cư, phương ngữ chắc chắn sẽ dần rút khỏi sân khấu lịch sử.
Phan Tử, Lôi Tử, Anh Tử, bây giờ ở trường cũng nói tiếng phổ thông rồi.
Cho nên, Lý Truy Viễn biết, sau khi những người già dần qua đời, tiếng gọi “Tiểu Viễn Hầu” này, về sau, chỉ có thể tìm kiếm lại trong ký ức để hồi tưởng thôi.