Khuôn mặt bà lão mèo, bắt đầu biến dạng, trong cơ thể bà ấy cũng liên tục phát ra tiếng “rắc rắc” giòn tan, mấy con giun đất chết, chuột chết, không ngừng trượt ra khỏi cơ thể bà ấy, chất thành một đống trên mặt đất.
Tiếp theo, bà ấy dùng giọng điệu vừa uất ức vừa bất bình, gần như gầm lên:
“Ta muốn báo thù, ta mơ ước báo thù nhưng điều khiến ta tức giận nhất, ngươi có biết là gì không?
Bà ấy, với ta, là một thể, chúng ta là một thể.
Dù là ta làm chủ đạo, bà ấy thực ra đã không còn nữa nhưng bản năng của bà ấy vẫn còn ở đây.
Ta có thể cảm nhận được, chỉ cần ta giết một trong ba người này thì bản năng của bà ấy sẽ tỉnh giấc, trói buộc ta, ta sẽ không còn cơ hội, để ra tay với hai người còn lại!”
“Vậy, ngươi muốn giết cả ba người?”
“Vớ vẩn, trong số ba người này, ta không muốn bỏ qua cho bất cứ kẻ nào, ta không muốn phải chọn một trong ba, ta muốn chúng, tất cả bọn chúng đều phải nhận được sự trừng phạt, nhận quả báo mà chúng đáng phải nhận!”
Lý Truy Viễn: “Vậy thì ngươi đừng giết, đừng giết kẻ nào cả.”
“Cái gì?”
Nghe thấy câu nói này, bà lão mèo lập tức dùng hai tay siết chặt vai Lý Truy Viễn, gần như muốn cắn cổ Lý Truy Viễn, gầm lên:
“Nhóc con, ngươi có biết, ngươi đang nói gì không?”
“Bởi vì căn bản không cần phải giết người, bà ấy cũng sẽ không thể trói buộc ngươi nữa.”
“Có ý gì?”
Lý Truy Viễn nhìn bà lão mèo ở ngay trước mặt, mỉm cười nói:
“Làm tàn phế một người, làm bệnh một người, làm điên một người, rồi sau đó mở to mắt nhìn xem mấy đứa con ngoan được chính bọn họ dạy dỗ sẽ chăm sóc, nuôi dưỡng bọn họ như thế nào.”
“Chuyện này với loại người như bọn họ mới chính là…”
“Quả báo xứng đáng nhất!”
Bà lão mặt mèo vô cùng sửng sốt nhìn chằm chằm vào Lý Truy Viễn.
Bà ấy không thể tin nổi mấy lời vừa rồi lại được thốt ra từ miệng đứa trẻ trước mặt.
Hai tay bà ấy vô thức buông lỏng đôi vai mình vừa nắm chặt, thân hình cũng lùi lại một bước nhỏ.
Lúc này, bà ấy thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ:
Tại sao so với cậu bé này, chính bà ta mới giống như đứa trẻ chỉ biết nổi nóng thế?
Bà ấy và cậu bé,
Rốt cuộc ai mới là chết ngửa đây?
Cậu bé nói rất tự tin, rất dứt khoát, hơn nữa cậu bé còn không dừng lại mà tiếp tục:
“Cái kẻ bị tàn phế thì cần chú ý đến phần bị tàn phế, tốt nhất là liệt nửa người, theo điều kiện ở đây, không thể dùng xe lăn cho kẻ đó, cũng sẽ không ai bỏ việc để ngày ngày đẩy kẻ đó đi khắp nơi giải khuây. Liệt rồi thì chỉ có thể nằm trên giường, co ro trong đống đệm chăn bẩn thỉu, ăn uống vệ sinh đều cần người chăm sóc. Kẻ đó phải nói được, kẻ đó phải có thể khóc lóc kể lể, đôi tay kẻ đó phải cầm được đồ để ném ra ngoài phát tiết. Như vậy mới có chuyện để xem, tính tương tác mới mạnh, cảm giác trải nghiệm mới phong phú.”
Bà lão mặt mèo gật đầu, hai tay vô thức đi vuốt phẳng phần áo của cậu bé mới bị bà ta nắm nhăn nhưng tay bà ấy bẩn nên khiến áo cậu bé càng bẩn hơn, chuyện này bà ấy thậm chí còn cảm thấy có chút sợ hãi.
“Cái kẻ bị bệnh thì phải chú ý, không thể ngay từ đầu đã là bệnh nan y. Phải làm cho kẻ đó mắc một loại bệnh nặng có thể tái phát lặp đi lặp lại, chỉ có thể tốn rất nhiều công sức và tiền bạc để kiểm soát theo giai đoạn nhưng mãi mãi không thể chữa trị tận gốc. Phải kiểm soát mức độ bùng phát của căn bệnh, không được chết người nhưng lại có thể khiến kẻ đó đau đớn không chịu nổi, ngày ngày chịu đựng sự dày vò. Còn cần kiểm soát tần suất phát bệnh, mỗi lần trị khỏi, cho kẻ đó nghỉ ngơi một thời gian, để kẻ đó cảm nhận được giá trị của sức khỏe, nhưng khoảng thời gian này không thể kéo dài quá, không thể cho kẻ đó sở hữu một chu kỳ có thể sử dụng sức lao động đầy đủ, không thể cho kẻ đó cơ hội tạo ra giá trị cho gia đình.
Như vậy, bản thân kẻ đó, gia đình của kẻ đó sẽ rơi vào cái vòng luẩn quẩn tiêu hao trong sự dày vò của bệnh tật và chi phí điều trị, dễ dàng kích động mâu thuẫn gia đình, xé bỏ lớp ngụy trang, bộc lộ bản chất xấu xí của nhân tính.”
Bà lão mặt mèo lại lùi về phía sau hai bước, hai tay chắp trước ngực, hỏi:
“Còn… còn nữa không?”
“Quan trọng nhất là, cái kẻ bị điên không thể điên hẳn, điên hẳn thì quá rẻ cho kẻ đó rồi, bởi vì điên rồi thì sẽ chẳng còn biết gì nữa, coi như đã được giải thoát, như vậy thật sự là không có ý nghĩa gì. Phải làm cho kẻ đó bị điên theo từng đợt, phần lớn thời gian trong ngày, kẻ đó phải bình thường, chỉ nổi điên một lúc ngắn nhưng cơn điên của kẻ đó phải có tính công kích cực mạnh. Ta nghĩ, gia đình kẻ đó hẳn sẽ thực hiện biện pháp cưỡng chế kiểm soát đối với kẻ đó, giống như cái cách kẻ đó đã đối xử với mẹ mình,
Phải cho kẻ đó đủ thời gian tỉnh táo để chửi rủa, để kêu rên, để nguyền rủa, để cuồng loạn.
Có lẽ kẻ đó hẳn là sẽ xám hối đấy, nhưng chúng ta cũng không cần phải tìm hiểu cảm thông hay đặt mình vào vị trí của kẻ đó để làm gì cả, cứ coi sự xám hối của kẻ đó như một trong những suối nguồn niềm vui và tận hưởng nó thôi.”