"Meo! "
Con mèo đen kêu lên một tiếng, tiếng kêu giống như tiếng trẻ con khóc, nó cảm thấy tức giận, nhưng lần này, sự tức giận là hướng về Lý Truy Viễn, không có sát khí, chỉ toàn là sự phẫn nộ bất lực.
"Ngươi muốn ta đi theo ngươi? "
Con mèo đen gật đầu.
"Nhưng ta không có lý do để đi theo ngươi. "
Con mèo đen giơ móng vuốt lên, đẩy về phía trước.
Lần đầu tiên, Lý Truy Viễn không hiểu, sau khi đẩy thêm vài cái, Lý Truy Viễn liền hiểu ra.
Nó đề cập đến lần trước trong bữa tiệc mừng thọ ở tầng một, khoảnh khắc nguy cấp cuối cùng lúc bà Ngưu đẩy mình đẩy tỉnh khỏi giấc mơ.
Lúc đó, bà Ngưu quay lưng về phía cương thi, còn nói một câu:
“Nhóc con, bà đưa con đi trước.”
Dù cuối cùng bà Ngưu không chết, bà ấy còn sống nhưng Lý Truy Viễn không cho rằng cảnh tượng và hành động đó, cũng như thiện ý được giải phóng lúc cuối cùng của bà lão tính tình kỳ quái đó là diễn.
Bởi vì, diễn hay không, cậu có thể nhìn ra, vì chính cậu cũng thường xuyên…
Chết tiệt!
Lý Truy Viễn ngồi xổm xuống, cúi đầu, hai tay ôm lấy đầu.
Cậu hiện tại thật sự căm ghét những suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu thế này, bởi vì chúng không ngừng phủ nhận con người cậu hiện tại, đồng thời dần dần tách cậu ra khỏi các mối quan hệ xung quanh.
Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, cậu sẽ bài xích mọi hành vi phi lý trí xung quanh mình. Tình thân, tình bạn và tất cả những điều tốt đẹp trong xã hội đều chỉ là sự lãng phí thời gian ngu ngốc. Cậu sẽ trở nên lạnh lùng, giống như bộ xử lý khổng lồ nhấp nháy ánh sáng trong phòng máy tính của trường học.
Cuối cùng… cậu sẽ trở thành mẹ.
Cậu ghê tởm bản thân mình, giống như mẹ cũng ghê tởm chính bản thân mẹ.
Cậu chợt hiểu ra, tại sao lúc cậu còn nhỏ mẹ lại đưa cậu đi khám bác sĩ tâm lý như thế, bởi vì mẹ nhận ra con trai của mình đã di truyền căn bệnh giống như mình.
Con mèo đen lúc này dường như có vẻ xiêu lòng, ánh sáng màu xanh lục trong mắt nó lưu chuyển, trước đó nó dụ dỗ cậu bé này nhưng bây giờ nhìn phản ứng của cậu bé, dường như, càng cơ hội tốt hơn đã đến?
Nhưng cuối cùng, nó vẫn không làm vậy, không phải vì lòng tốt của nó, mà là nó cảm thấy một nỗi sợ hãi, dường như việc dụ dỗ cậu bé hiện giờ sẽ dẫn đến hậu quả khủng khiếp không thể tưởng tượng được.
Lý Truy Viễn không ngừng lẩm bẩm về các mối quan hệ của mình, liên tục nhắc nhở bản thân, thậm chí là tự thôi miên, về việc mình là ai, những mối quan hệ gia đình của mình là gì.
Chỉ là lần này, thỉnh thoảng lại có tên của Tần Ly xen vào.
Lý Truy Viễn dùng sức xoa xoa mặt, như muốn nhét lại nhận thức về thân phận vào trong, cậu đứng dậy, hít một hơi thật sâu, lần nữa nhìn về phía mèo đen. Từ ánh mắt của cậu, mèo đen nhìn thấy sự ấm áp và lương thiện vốn có của thiếu niên.
Đôi mắt mèo đen bắt đầu trợn tròn, lúc này, nó lại có chút không phân biệt được, rốt cuộc ai là thi yêu?
“Ngươi có việc cần ta hỗ trợ? Vậy thì dẫn đường đi, đưa ta đi tìm bà lão.”
Con mèo đen gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, lần này, cậu bé phía sau cũng đi theo.
Lúc đi qua một con mương nhỏ, con mèo đen đột nhiên biến mất mà không có dấu hiệu gì.
Con mương này Lý Truy Viễn rất quen thuộc, lúc cậu đến đây vào ban ngày, cậu còn rửa tay ở đây, để thuyết phục chú Tần ở lại, cậu thậm chí còn định ngồi trên tảng đá phía trước để ăn trưa.
Trên con mương có đặt ba tấm bê tông để mọi người đi qua, Lý Truy Viễn bước lên tấm bê tông, nhìn xung quanh, vẫn không tìm thấy bóng dáng con mèo đen.
Nhưng nó đã muốn đưa mình đến một nơi nào đó thì không nên biến mất giữa đường như thế được.
Lý Truy Viễn cúi đầu, nhìn vào khe hở giữa các tấm bê tông dưới chân mình, khe hở rất lớn, rộng bằng nửa bàn tay.
Dưới đó là dòng nước chảy liên tục.
Lúc này, dòng nước xuất hiện gợn sóng, khuôn mặt một bà lão từ từ hiện ra, xuyên qua khe hở tấm bê tông, nhìn thẳng vào Lý Truy Viễn.
Bà ấy, ẩn náu ở đây.
Dù đã có tâm lý chuẩn bị nhưng cách xuất hiện này vẫn khiến Lý Truy Viễn cảm thấy lạnh sống lưng nhưng cậu vẫn cố nén sự khó chịu trong lòng, nở một nụ cười gượng gạo với khuôn mặt dưới đó.
“Xoạt xoạt…”
Dòng nước tiếp tục chảy, khuôn mặt bà lão cũng trôi theo hướng dòng nước, lúc rời khỏi phạm vi tấm bê tông, tiếng nước vang lên càng lớn hơn.
Bà ấy đứng dậy trong mương, con mương rất sâu, bà ấy rất thấp, bà ấy không phải đi dưới nước mà giống như đang giữ tư thế đứng thẳng để có thể trôi nổi.
Chỉ có từ bả vai trở lên là vẫn ở trên mặt nước.
Không giống dáng vẻ như khi gặp bà ấy ở bữa tiệc thọ, lúc đó bà ấy tuy gầy gò nhưng vẫn còn dáng người.
Nhưng bây giờ, quần áo trên người bà ấy chỉ còn lại vài mảnh vải, cơ thể thì bị mục nát nghiêm trọng, thậm chí còn có thể nhìn thấy nhiều lỗ do côn trùng và chuột cắn.
Dường như nếu sức mạnh của dòng nước trong mương lớn hơn một chút thì có thể hoàn toàn làm tan xác bà ấy.
Đây là thân xác thật của bà ấy, vì không có quan tài che chở lúc chôn cất, nên đã trở nên như vậy.