Chương 92: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lý Truy Viễn ngẩng đầu lên tò mò hỏi: “Chú, mấy loại chết ngửa này lợi hại như vậy, bây giờ lại không nhìn thấy đâu, rốt cuộc bị ai diệt trừ rồi?”

Chú Tần đưa ra câu trả lời: “Chúng à, đều bị chính đạo diệt trừ rồi.”

Lý Truy Viễn lặng lẽ rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay chú Tần, dừng bước.

Chú Tần nhận ra, dừng lại, quay đầu nhìn về phia cậu.

Còn Lý Truy Viễn không nhìn chú Tần, ánh mắt chỉ dừng lại trên con mèo đen bị thương đang bị chú Tần nắm trong tay.

Con mèo đen mắt xanh lục, thỉnh thoảng lóe lên ánh máu, tràn đầy oán niệm.

“Tiểu Viễn, sao không đi nữa?”

Chú Tần hỏi.

Lý Truy Viễn để ý, lúc chú Tần nói chuyện, đôi môi bị rách của con mèo đen này cũng động đậy.

“Tiểu Viễn, con sao vậy?”

Chú Tần cúi người, nhìn Lý Truy Viễn, đồng thời đưa cánh tay phải ra sau lưng cậu bé, như thể muốn ôm an ủi cậu.

Lý Truy Viễn lập tức cảm thấy có một đôi móng vuốt lông xù chạm vào cổ mình, cậu lập tức nghiêng người né tránh, kéo giãn khoảng cách với chú Tần.

“Tiểu Viễn, con rốt cuộc sao vậy!”

Giọng điệu chú Tần trở nên nghiêm khắc, con mèo đen trong tay chú, ánh máu trong mắt đã lấn át màu xanh lục.

“Tiểu Viễn, con ngoan, đi với chú, chúng ta cùng giải quyết chuyện này, như vậy ông cố của con mới có thể thoát khỏi nguy hiểm!”

Lần này, môi chú Tần chỉ động nhẹ, còn miệng con mèo đen thì không ngừng mở ra khép lại.

Cảnh tượng này khiến Lý Truy Viễn nhớ lại một buổi biểu diễn kỳ lạ mà cậu từng xem trong lễ kỷ niệm trường học ở thành phố, người biểu diễn cầm búp bê đứng trên sân khấu, khi ông ta nói chuyện, miệng búp bê không ngừng mở ra khép lại, trông giống như búp bê đang tự nói chuyện giao tiếp vậy.

Có điều, tình cảnh trước mắt mình lại dường như ngược lại với buổi biểu diễn trên sân khấu đó.

Dần dần, chú Tần yên lặng, con mèo đen cũng yên lặng, dường như chúng đã phát hiện ra, đứa trẻ này đã nhìn thấu rồi.

Trên mặt chú Tần bắt đầu xuất hiện nụ cười quỷ dị, miệng con mèo đen cũng nứt ra, máu không ngừng chảy ra từ khóe miệng nó.

Ngay sau đó, mọi thứ trong tầm mắt của Lý Truy Viễn đều biến thành màu máu, dù nhìn về phía trước, hay hướng khác thì cũng đều phủ một lớp máu.

Lý Truy Viễn đứng nguyên tại chỗ, hai nắm đấm siết chặt, cậu rất sợ hãi nhưng cậu không bị dọa đến nỗi chạy lung tung, cũng không la hét.

Trong “Giang Hồ Chí Quái Lục” có miêu tả về thi yêu, mấy loại chết ngửa có khả năng mê hoặc lòng người thường hay nhắc đến một câu, người vớt thi phải giữ bình tĩnh, không thể bị nó dẫn mũi.

Càng hoảng loạn, chúng càng có cơ hội.

Hơn nữa, lúc này không thể nhắm mắt, hành động nhắm mắt là một sự hèn nhát và bỏ cuộc, tương đương với việc giao toàn quyền chủ động cho chúng.

Trên trán Lý Truy Viễn không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, thỉnh thoảng lại nuốt nước bọt, hơi thở của cậu cũng ngày càng gấp gáp, toàn thân như đang đứng trên lò lửa bị thiêu đốt.

Có điều, trong đầu cậu đột nhiên hiện lên hình ảnh mà cậu đã mơ thấy sau khi làm nghi thức chuyển vận cùng ông cố vào tối hôm đó, trong giấc mơ, cậu đứng trên chiếc giường ở nhà, xung quanh là biển xác.

Mọi thứ đều sợ bị so sánh. Khi bạn tin chắc rằng tất cả những điều này là giả, khi bạn có thể tăng thêm sự kinh hoàng cho mình bằng những cơn ác mộng chân thật, thì cảnh tượng trước mắt bạn sẽ không còn đáng sợ nữa.

Nụ cười của con mèo đen dần dần biến mất, chú Tần thì lảo đảo ngã về phía sau hai bước, toàn thân thối rữa với tốc độ cực nhanh, chỉ trong vài nháy mắt đã chỉ còn lại một vũng nước bẩn.

Ngay lập tức, mọi ảo giác xung quanh đều biến mất, gió đêm mang đến luồng không khí trong lành, Lý Truy Viễn thả lỏng người, bắt đầu thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Con mèo đen được tự do, nó nhún nhảy một cái, kéo lê thân thể tàn tật đến trước mặt Lý Truy Viễn, ngẩng đầu nhìn cậu.

Lý Truy Viễn cũng cúi đầu, nhìn nó.

Một người một mèo, rơi vào một khoảng không gian im lặng nhìn nhau.

Người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, vẫn là Lý Truy Viễn:

“Ngươi… rốt cuộc muốn làm gì?”

Logic hành vi của Lý Tam Giang đã khiến Lý Truy Viễn cảm thấy bối rối, còn chuỗi hành động của thi yêu này lại càng khiến Lý Truy Viễn cảm thấy khó hiểu.

Nó đang trả thù sao?

Con mèo đen dường như thở dài, trông có vẻ rất mệt mỏi, nó há miệng ra, dường như muốn nói chuyện nhưng không thể nói được, có lẽ là do chú Tần không còn nữa.

Nó dùng móng vuốt, vẫy nhẹ về phía Lý Truy Viễn, rồi lê thân xác tàn tạ đi về phía tây dọc theo con đường nhỏ.

Lý Truy Viễn đứng tại chỗ, không đuổi theo.

Con mèo đen đi được một đoạn thì dừng lại, quay đầu nhìn Lý Truy Viễn, trong mắt mèo ánh lên vẻ chế nhạo.

Nhưng Lý Truy Viễn vẫn không nhúc nhích, câu có tính tò mò rất mạnh, nhưng không có lòng hiếu kỳ trong những thời khắc không chắc chắn thế này, cũng không có sự bốc đồng thiện lương thừa thãi.