Chương 59: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Nhưng cảm động chưa kéo dài được bao lâu thì ông đầu bếp béo đã bị những lời khen ngợi làm cho thật sự vui vẻ, lại lấy ra một chiếc đùi gà lớn, đưa cho cậu:

“Nào, nhóc, ăn đùi gà đi!”

Lý Truy Viễn: “…”

Không do dự, Lý Truy Viễn tiếp tục, cắn một miếng lớn, cười nói: “Đùi gà, thơm quá, ngon quá.”

Ông đầu bếp béo: “Hahaha!”

“Ơ, em gái, trên váy em bị bẩn dầu mỡ ở đâu thế này, thật là, không biết quý trọng đồ mới chút nào, chẳng trách mẹ nói em là đồ phá của!”

Lý Truy Viễn vội vàng quỳ xuống một lần nữa, giả vờ giúp em gái lau sạch vết bẩn trên quần áo, đưa tay cầm lấy mắt cá chân phải của Tần Ly, nâng lên, nhổ đùi gà còn lại trong tay và trong miệng ra, để cô bé dùng giày phải của mình đạp lên đó.

“A…”

Miệng đắng ngắt, đầu choáng váng, dạ dày co thắt, cảm giác buồn nôn từ tận đáy lòng, suýt nữa khiến Lý Truy Viễn không thể đứng dậy, nếu không phải tay chống kịp thời, cậu thực sự có thể ngã xuống đất rồi.

Nhưng cuối cùng, cậu vẫn dựa vào ý chí, gắng gượng đứng dậy.

Thức ăn này, thật sự là cậu không thể động vào nữa, đây không phải dành cho người sống.

Cũng may, ông đầu bếp béo không tiếp tục đưa đồ ăn nữa, ông ấy bắt đầu bận rộn với món của nhóm khách thứ hai.

Chờ nhóm thứ hai kết thúc, tiệc cũng sẽ tan cuộc, Lý Truy Viễn cảm thấy, cậu và Tần Ly cố chịu đựng đến khi tiệc tan thì cũng có thể rời khỏi đây.

Cuối cùng, cậu thấy ông đầu bếp béo múc món chè viên ngọt từ nồi ra.

Đây là món tráng miệng của bữa tiệc ở đây, là món cuối cùng, món này lên tức là tiệc kết thúc.

Lý Truy Viễn trong lòng phấn chấn, bóp tay Tần Ly: Được rồi, sắp kết thúc rồi.

Ai ngờ, đúng lúc này, giọng của bà lão truyền đến từ cửa bếp:

“Thật vất vả cho các vị đầu bếp rồi, để các vị chịu mệt nhọc thật sự là ngại quá.”

Lý Truy Viễn trong lòng căng thẳng, lập tức kéo Tần Ly đến sau bệ bếp, ngồi xuống mượn bệ bếp và thân hình to lớn của ông đầu bếp béo, che khuất tầm nhìn từ cửa bếp.

Ông đầu bếp béo: “Bà lão, sống lâu trăm tuổi, thọ tựa Nam Sơn, hahaha!”

“Ha ha, không nên sống lâu vậy đâu, sống lâu quá sẽ khiến con cháu phiền lòng đấy.”

“Sao lại nói như vậy, nhà có người già như có báu vật mà, tôi còn ước gì mẹ tôi sống đến một trăm tuổi đây.”

“Mẹ ông có được đứa con trai như ông thì có phúc rồi, mấy đứa nhà tôi thấy tôi sống lâu, lại bảo tôi hút hết phúc của con cháu, sẽ khiến cả nhà gặp họa.”

“Nói linh tinh, làm sao có chuyện như vậy được, làm sao có người nói xấu mẹ mình như thế, thật không phải người.”

“Thôi, không nói về chúng nó nữa, chúng nó cũng không sai, tôi cũng già rồi, chẳng ích gì, ở nhà cũng chỉ phí gạo, nhìn thấy cũng không vừa mắt chúng nó.”

“Sao hôm nay không thấy hai thằng con trai của bà, con gái bà cũng không đến à?”

“Ừ, không đến.”

“Thật là, ngày sinh nhật mẹ già mà không đến, thật quá đáng.”

“Không sao, không sao đâu, vài ngày nữa, tôi sẽ đi tìm chúng nó, he he… he he… hê hê hắc hắc.”

Tiếng cười của bà lão đột nhiên từ bình thường chuyển sang tiếng cười the thé, hơn nữa âm thanh cũng từ ngoài bếp ban đầu, dần dần trở nên mơ hồ, đến cuối cùng, ngày càng gần và càng rõ ràng, dường như đã định vị trên đỉnh đầu cậu rồi.

Lý Truy Viễn đang ẩn nấp dưới đất, từ từ ngẩng đầu lên.

Chỉ cbách mặt mình chỉ vài centimet, là một khuôn mặt của bà lão mèo.

Cậu có thể nhìn rõ những sợi lông tơ mọc dày đặc trên mặt bà ấy, cũng có thể đếm được số sợi râu trên mặt bà ấy, răng bà ấy sắc nhọn đến mức môi khó có thể bao phủ, mà đôi mắt màu xanh lục đó lại tràn đầy trêu tức.

“Nhóc con, con ở đây à?”

Lý Truy Viễn lúc này cảm giác như bị một gáo nước đá tạt vào đầu, toàn thân lạnh buốt.

Trong thoáng chốc, dường như linh hồn cậu đã bị dọa bay ra khỏi cơ thể, mà lý do duy nhất khiến nó không bay đi là vì đây không phải là hiện thực, cơ thể cậu không ở đây.

“Chạy!”

Lý Truy Viễn nắm lấy tay Tần Ly đứng dậy liền chạy.

Nhưng chưa chạy được mấy bước thì nhóm bà lão lúc nãy vẫn còn đang dùng cát rửa bát đĩa, giờ đã đồng loạt đứng chắn trước mặt, chặn đường đi.

Cơ thể của họ thoạt nhìn rất gầy gò, già nua nhưng dù Lý Truy Viễn có đẩy thế nào, có đụng thế nào cũng đều vững như núi.

Trong tuyệt vọng, điều đầu tiên lóe lên trong đầu Lý Truy Viễn lại là: Khó trách nghề dán giấy của ông cố lại tốt như vậy, nguyên liệu và tay nghề quả thật không thể chê vào đâu được.

Thực ra, việc xông vào vốn dĩ không có hi vọng, bởi vì cậu còn nhỏ, căn bản không có sức lực, những thủ đoạn của ông cố và Lưu Kim Hạ, cậu lại không biết một cái nào.

Ban đầu cậu cho rằng, mình có thể dựa vào cách ẩn náu để tránh khỏi sự việc này, cậu cũng gần như đã thành công nhưng lại bị hỏng ở bước cuối cùng.