Chương 57: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Pháo nổ liên tục mười mấy cái, chờ tiếng nổ cuối cùng kết thúc thì toàn bộ màu sắc của hội trường đều tối sầm lại, những người khác trên bàn đột nhiên không nhúc nhích, những người ngồi bàn bên cạnh cũng không nhúc nhích.

Mọi người đều ngồi thẳng lưng, nhìn về phía trước.

Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng Lý Truy Viễn vẫn vội vàng học theo cách làm đó, liếc mắt nhìn Tần Ly bên cạnh, ừm… cô bé thì chắc không cần học đâu, cô bé đã chuyên nghiệp rồi.

Ngoài cửa có một bà lão đi vào trong sự vây quanh của một đám trẻ con có trai có gái.

Bà ấy vừa xuất hiện thì bầu không khí cả hội trường đều trở nên ngột ngạt.

Lý Truy Viễn nhìn qua kẽ hở giữa những cái đầu liền nhận ra bà ấy, chính là bà lão mà mình đã gặp trong giấc mơ ở nhà Lưu Kim Hạ, người được Ngưu Phúc cõng.

Bà ấy làm sao lại ở đây?

Lý Truy Viễn nhớ rõ ràng, khi ông Ngưu rời khỏi nhà ông cố là còng lưng mà.

Bà lão tuy thân thể có chút còng xuống nhưng tinh thần rất tốt, thậm chí còn tốt đến mức bất thường, đôi mắt bà lão ánh lên màu xanh lục, trên mặt còn mọc thêm mấy sợi lông tơ mảnh mai.

Ngoài ra, hình như có vài sợi đen trên mặt bà lão... trông giống như mấy sợi râu đen tự dưng mọc lên vậy.

Giống như... một khuôn mặt mèo.

Bà lão đi đến bàn chính dưới sân khấu kịch, cười nói với mọi người xung quanh:

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, mọi người đã nể tình tới thì nhất định phải ăn ngon uống tốt nhé, hihi.”

Bà lão vừa dứt lời thì sắc thái vốn tối tăm lập tức trở nên tươi sáng trở lại.

Tất cả những người vốn đang ngồi thẳng lưng, im lặng, giờ lại rất tự nhiên bắt đầu gắp thức ăn, ăn uống trò chuyện.

Lý Truy Viễn cảm thấy may mắn, vị trí của cậu và Tần Ly chính xác là lưng nửa quay về phía bà lão, hơn nữa còn cách nhau vài bàn, bọn họ là trẻ con nên vóc dáng nhỏ bé, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Nhưng vừa mới tự an ủi bản thân thì ngay lập tức cậu nhìn thấy bà lão cầm cốc rượu, bắt đầu đi từng bàn chúc rượu!

Cậu nhận ra bà lão, vậy bà lão chắc chắn cũng nhận ra cậu.

Đây chắc chắn là giấc mơ của bà lão... Không, Lý Truy Viễn bây giờ cảm thấy, hoàn cảnh ở đây đã không đơn giản chỉ dùng "giấc mơ" để miêu tả được nữa, cậu và Tần Ly rất có thể đang ở trong một hoàn cảnh đặc biệt khác.

Nhưng dù sao đi nữa, cậu cũng không thể để bà lão nhìn thấy mình.

Bà lão chúc rượu rất nhanh, chỉ nói vài câu rồi cụng ly với cả bàn, cứ thế này thì không bao lâu nữa sẽ đến lượt bàn của cậu.

Lý Truy Viễn lập tức lớn tiếng nói với Tần Ly: “Sao thế, em nhớ bà ngoại rồi à?”

Tần Ly quay đầu nhìn cậu, lại lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lý Truy Viễn cố ý dùng tay vỗ lên bàn, ngay lập tức toàn bộ bàn ăn rung lên, không ít người vừa gắp thức ăn lại rơi xuống.

“Này, em gái, đừng nghịch nữa, chúng ta đang ăn cơm đây, em không ăn thì đừng ảnh hưởng đến người khác!”

Sự nghi hoặc trong mắt Tần Ly càng sâu sắc hơn.

Lý Truy Viễn hướng về phía những người khác trên bàn, xin lỗi: “Xin lỗi, em gái con ở đây...”

Cậu lại chỉ vào trán mình.

Mọi người đều lộ ra vẻ hiểu ý, đầu óc bị sốt đến hỏng mà, làm ra hành động gì không hợp lý đều là chuyện bình thường.

Lý Truy Viễn kéo Tần Ly rời khỏi bàn: “Được rồi, anh dẫn em đi tìm bà ngoại, ôi, thật là chịu không nổi em mà, anh còn chưa ăn no nữa!”

Ngay sau đó, Lý Truy Viễn liền kéo Tần Ly đi về phía cửa nhưng vừa đến gần thì chợt nhìn thấy bên ngoài có một hàng đàn ông mặc trang phục gia đinh cổ xưa đang đứng đấy.

Họ có người đang trò chuyện, có người đang xé dây pháo, tuy mỗi người đều có việc riêng nhưng lại phong tỏa toàn bộ lối ra mất rồi.

Đi từ đây là không thể, hơn nữa, Lý Truy Viễn quan sát thấy, nhìn dáng vẻ của bà lão, dường như bà lão không định chỉ chúc rượu một vòng, nếu tiếp tục ở lại đây thì dù có liên tục trốn tránh cũng sẽ rất dễ bị bà lão chú ý.

Nhìn quanh bốn phía, lối lên tầng hai đã không còn, bây giờ khu vực còn có thể trốn chỉ còn lại góc tây bắc, nơi đó thông với nhà bếp.

Lúc này, từ đó cũng truyền đến tiếng xào nấu.

Lý Truy Viễn kéo Tần Ly đi về phía nhà bếp, trong quá trình di chuyển, để không thu hút sự chú ý của người ngoài, cậu không ngừng trách mắng Tần Ly:

“Xem em đi, nhất định phải làm loạn để tìm bà ngoại thế à.”

“Vất vả lắm mới được ăn tiệc, nhiều món ngon thế này anh còn chưa ăn được nữa.”

“A, súp gà mái sắp lên rồi, em hại anh không được ăn đùi gà!”

Quả nhiên, trong suốt hành trình đi, mọi người xung quanh bàn đều tập trung ăn uống phần mình, dưới chân cũng không xuất hiện bóng tối, mọi người đều cảm thấy rất bình thường.

Cuối cùng, Lý Truy Viễn dẫn Tần Ly đi vào nhà bếp, vừa vào liền nhìn thấy một cái chậu nhựa lớn, xung quanh chậu là rất nhiều cái đĩa bẩn thỉu.

Bảy tám bà lão đang ngồi xổm bên cạnh chậu nhựa, cầm khăn lau, rửa đĩa.

Chỉ là, trong chậu nhựa không chứa nước mà là cát, họ đang dùng cát để rửa.