Lúc Lý Truy Viễn được Lý Tam Giang đưa về, Anh Tử đang dẫn hai em gái nhảy dây ở sân.
Hai chiếc ghế dài cách nhau bốn mét, đặt ngang ở hai đầu, dây nhảy được quấn quanh chân ghế.
“Bóng tròn, chuối lê, hoa lan nở rộ hai mươi mốt. Hai năm sáu, hai năm bảy, hai tám hai chín ba mươi mốt…”
“Anh Tử, ông bà con về chưa?” Lý Tam Giang hỏi.
“Á, ông cố, Viễn tử.” Anh Tử phát hiện ra, “Ông, bà mới về ạ.”
“Được rồi.”
Lý Tam Giang buông tay Lý Truy Viễn, đi vào, gặp Lý Duy Hán và Thôi Quế Anh.
Hai người già còn tưởng Lý Tam Giang đến để lấy “lời khai”, vội vàng chủ động báo cáo tình hình.
Lý Tam Giang nghe xong gật đầu, an ủi họ: “Được rồi, chuyện nhà Râu Quai Nón, cứ thế mà kết thúc đi, chắc chắn sẽ không có gì liên quan nữa đâu.”
Lý Duy Hán có chút lo lắng hỏi: “Chú, Tiểu Hoàng Oanh này, chú xử lý xong rồi à?”
Lý Tam Giang mắt giật giật, xử lý, xử lý thế nào, cầm cái xẻng chạy xuống ao nhà Râu Quai Nón đào một cái rồi gọi hỏi xem nó còn ở đó không à?
Theo lý thì xác chết mới chết không thể hung thành như vậy, nó còn có thể lên bờ đuổi theo tận nhà, vốn dĩ đã rất kỳ lạ rồi.
Có điều, Tiểu Hoàng Oanh báo thù xong thì biến mất, hay vẫn núp trong ao nhìn chằm chằm vào nhà cũ của Râu Quai Nón, trở thành tà ma, Lý Tam Giang cũng không định điều tra sâu nữa.
“Nó sẽ không tìm đến nhà các người nữa đâu, các người nhớ ngày, năm sau làm lễ cúng cho nó, thể hiện tấm lòng là được.”
“Được, chú, chúng tối nhớ rồi.”
“Ừ, nhưng còn một chuyện nữa, phải nói với các người.”
Lý Tam Giang kể lại chuyện của Lý Truy Viễn, nhưng che giấu việc mình thao tác sai, không vì gì khác, chỉ là để giữ chút sĩ diện.
Thôi Quế Anh nghe vậy, sợ đến nỗi môi lại trắng bệch: “Trời ạ, sao chưa xong vậy.”
Lý Duy Hán ngược lại bình tĩnh hơn, nói với vợ mình: “Vũng lầy nguy hiểm nhất đã qua, giờ không đáng ngại gì, chú có cách mà, cứ làm theo lời chú, bà mau đi thu xếp quần áo hành lý cho Tiểu Viễn Hầu đi.”
Lý Tam Giang khoát tay: “Đi ở nhà tôi không phải đi tù, các người có thể đến thăm, đồ đạc thì ngày mai các người tự mang đến là được. Cũng không lâu đâu, tối đa nửa tháng, coi như tôi nuôi dạy cháu, tận hưởng niềm vui làm ông cố, ha ha.”
Lý Tam Giang nói chuyện một cách thoải mái khiến Thôi Quế Anh yên tâm hơn, bà lau nước mắt ở khóe mắt, nói: “Vậy thật sự là phiền chú Tam Giang rồi.”
“Nào, đừng nói vậy, người một nhà, người một nhà thôi. Được rồi, bày bàn, thắp nến, rót ba chén rượu, chúng ta làm lễ, làm lễ xuất gia.”
Lễ xuất gia rất đơn giản, bàn đặt nến được đặt ở sân, Lý Tam Giang vừa lẩm bẩm trong miệng vừa dẫn Lý Truy Viễn đi vòng quanh bàn ba vòng.
Cuối cùng, để Lý Truy Viễn lần lượt cầm ba chén rượu vàng, một chén rưới lên trời, một chén đổ lên người mình, chén cuối cùng thì vẩy về phía gia đình đứng trong cửa.
Điều quan trọng nhất trong nghi lễ là khi làm lễ, Lý Duy Hán, Thôi Quế Anh và các anh em chỉ có thể đứng trong ngưỡng cửa, không được ra ngoài, cũng không được lên tiếng làm phiền.
Lễ kết thúc.
“Được rồi, Hán Hầu, ngày mai gặp.” Lý Tam Giang khoát tay, “Tôi dẫn đứa nhỏ đi về.”
Nói xong, Lý Tam Giang liền cõng Lý Truy Viễn đi ra ngoài sân.
Lý Truy Viễn được cõng đi, liền xoay người lại, giữ nụ cười, vẫy tay chào tạm biệt gia đình, giống như chỉ đi thăm họ hàng thôi.
Trong ngưỡng cửa, Lý Duy Hán ôm vai Thôi Quế Anh, ánh mắt luôn nhìn về phía mình. Phan Tử, Lôi Tử và Hổ Tử, Thạch Tử dù bị yêu cầu im lặng nhưng tất cả đều vừa bịt miệng vừa chen chúc đầu ra bên cạnh ông bà, nhìn về phía mình.
Lúc này, đúng lúc mặt trời lặn, ánh sáng màu cam ấm áp rải xuống, phủ lên mọi thứ trong tầm mắt một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Trong lòng Lý Truy Viễn đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cậu mơ hồ có linh cảm, khoảnh khắc này, sẽ mãi mãi khắc sâu trong đáy lòng, trong tương lai, cũng sẽ thường xuyên nhớ lại.
Giống như lật xem tấm ảnh…
Cũ kỹ, ố vàng.
…
Nắng nóng mỗi ngày đến giờ này đều bắt đầu dịu đi, ngay cả gió thổi từ cánh đồng lúa cũng mang theo chút mát mẻ.
Lý Truy Viễn hướng về phía cánh đồng, nhắm mắt, hít sâu vài hơi.
“Tiểu Viễn Hầu, sao thế, ông cố có mùi gì à?”
“Không phải đâu ông cố, con đang ngửi mùi lúa.”
“Ồ, vậy ngửi được chưa?”
“Ngửi không được, khác với những gì được viết trong sách, họ nói mùi lúa thơm lắm.”
“Đứa ngốc, con không đúng thời điểm rồi, phải đợi lúc bón phân hoặc phun thuốc trừ sâu rồi con hẳn ngửi, ông dám chắc, mùi đó chắc chắn rất nồng!”
“Ông cô, ông đang trêu con.”
“Hahaha.” Lý Tam Giang vặn vẹo cổ, tiếp tục cõng đứa trẻ đi dọc theo con đường bờ ruộng, “Bây giờ chúng chẳng có mùi gì, nhưng chờ thu hoạch, phơi khô, tuốt hạt, đồ thành cơm, làm bánh gạo, bốc lên hơi nước nóng hổi, hương thơm ấy, chẳng phải đi xa cũng ngửi được à?”
“Ông cố, ông nói đúng.”