Thực ra, phần lớn mọi người ở độ tuổi này đều có những ảo tưởng và sự bốc đồng như vậy, điểm khác biệt là, thể trạng và sức lực của Nhuận Sinh, lại có khả năng hành động cực kỳ mạnh mẽ.
Ngoại trừ lúc mới học xem tướng đoán mệnh, từng bói cho ông cố và bản thân, sau đó, Lý Truy Viễn liền tận lực tránh tính những thứ này cho người thân thiết bên cạnh mình.
Số mệnh loại vật này, tương đương với bí mật trong bí mật của một người, tùy tiện xem trộm sẽ rất vô đạo đức, hơn nữa còn ảnh hưởng đến mối quan hệ thường ngày.
Có điều, cho dù Lý Truy Viễn không dùng thuật số để tính toán thì chỉ cần liếc nhìn khuôn mặt Nhuận Sinh cũng có thể nhìn ra được một số điều, bởi vì tướng mạo của cậu ta, rất điển hình, thuộc loại có thể đưa vào sách giáo khoa làm ví dụ mẫu.
Nhuận Sinh là Thất Sát cách tiêu chuẩn, cũng gọi là Thiên Quan cách, có khí thế, có nghị lực, có hoài bão và có dũng khí, như hổ dữ trong lồng, thuộc loại cực hung.
Có điều, Thất Sát cách cũng có thể chuyển biến, hóa hung thành cát, chủ yếu là xem đi theo ai và bị ai ảnh hưởng.
"Anh Nhuận Sinh, mấy bộ phim chiếu trên tivi, anh cứ xem cho vui thôi, ngàn vạn lần đừng tin là thật, cũng đừng học theo nhé."
"Hả?" Nhuận Sinh đang chìm đắm trong cảm xúc thất vọng chợt giật mình suýt làm rơi nén nhang trên tay, "Không được xem tivi nữa à?"
"Không phải ý đó, tivi trong nhà anh cứ xem thoải mái, nhưng đừng thật sự nhập tâm hoàn toàn, anh Lượng Lượng đã nói, sau này xã hội chỉ ngày càng trật tự và ổn định hơn, đánh đánh giết giết, không có tương lai đâu."
Thời xưa, rất nhiều vị tướng quân đều có mệnh cách như Nhuận Sinh, nhưng bây giờ là thời bình, người có mệnh cách này thường dễ đi vào con đường sai trái.
"À, được, em nói gì anh cũng nghe."
Nhuận Sinh gãi đầu, chỉ cần không cấm cậu ta xem tivi là được rồi, dọa đến cậu nhóc vội vàng rít một hơi nhang cho bình tĩnh lại một chút.
Mấy chiếc xe cảnh sát chạy đến trước cửa Tưởng gia, dẫn đầu là đội trưởng Đàm Vân Long. Anh ta còn chưa kịp xuất trình giấy tờ để nói rõ mục đích đến đây thì người Tưởng gia đã chủ động mở cửa, nghênh đón cảnh sát vào nhà.
Điều này khiến Đàm Vân Long có chút bất ngờ, hoàn cảnh hiện thực cũng đâu phải ai ai cũng là những con cáo già mặt cười giấu dao như trên tivi. Đặc biệt là ở những vùng nông thôn thế này, những kẻ mới phất thường thích ra oai với cảnh sát, dù chẳng có lợi ích gì, cho dù cố tình làm chuyện ngu ngốc cũng phải tỏ ra mình rất có “máu mặt”.
Vào trong nhà, Đàm Vân Long nghe thấy người Tưởng gia đang hỏi nhau xem rốt cuộc là ai đã báo cảnh sát. Sau khi anh ta nói rõ mục đích đến đây thì mới được biết, ba ngày trước, Tưởng Đông Bình, người gây dựng nên cơ nghiệp này, đã mất tích.
Ban đầu, mọi người trong nhà không thấy gì bất thường, dù sao Tưởng gia cũng có mấy chỗ kinh doanh giải trí trong thị trấn, việc ra ngoài giao thiệp là chuyện thường tình. Cho dù tối không về cũng không có gì lạ, chắc là ngủ lại nhà nhân tình nào đó rồi, vợ của Tưởng Đông Bình cũng có thể hiểu được.
Nhưng hôm qua là ngày tế tổ Tưởng gia, lại là ngày giỗ của ông nội đã nuôi nấng Tưởng Đông Bình, vậy mà Tưởng Đông Bình vẫn không về.
Hôm qua đã tìm kiếm cả ngày, hôm nay lại tiếp tục tìm, thấy cảnh sát đến tận cửa, họ còn tưởng là có người trong nhà báo mất tích.
Đàm Vân Long nhíu mày, phản ứng đầu tiên của anh ta là Tưởng Đông Bình đã bỏ trốn rồi. Nhưng nhìn phản ứng của người Tưởng gia lại không giống chút nào, hơn nữa nếu đã bỏ trốn thì sao lại không xử lý tài sản trước?
Có điều, anh ta vẫn luôn nhớ mục đích đến đây, vừa ra lệnh cho người phong tỏa ao vừa phái người đến công trường gần đó mượn máy bơm nước.
Người Tưởng gia thấy vậy thì hoài nghi, có người muốn tiến lên ngăn cản nhưng đều bị cảnh sát chặn lại.
Đàm Vân Long nhớ kỹ những kẻ định tiến lên ngăn cản đó.
Cái ao ngắm cảnh này được đào cách đây hai hôm, vốn dĩ không sâu lắm, không cần bơm lâu, bên trong chỉ còn một lớp nước nông nhàn nhạt, bùn đất lộ ra rất nhiều.
Mà ở vị trí chính giữa là một cái chum.
Đàm Vân Long bước đến gần, nước trong chum đầy ắp, bên trong có một khối lớn màu vàng nhạt, giống như keo, lại giống như thạch mà con trai anh ta thích ăn.
"Lại đây, đến đây khiêng cùng tôi."
Cái chum rất nặng, phần đáy dính chặt vào bùn, Đàm Vân Long cùng mấy cảnh sát khác hợp sức mới di chuyển được cái chum, sau đó anh ta nhận lấy cái xẻng, chỉ xuống dưới:
"Đào!"
Đào xuống chưa được một mét thì một bàn tay đã lộ ra.
Các cảnh sát xung quanh đều trở nên kích động, không cần phải dặn dò, liền lập tức bắt đầu phong tỏa toàn bộ Tưởng gia, tạm thời không cho phép người bên trong ra ngoài.
Chỉ có ánh mắt của Đàm Vân Long lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì bàn tay này quá mới, không giống như đã bị chôn xuống đất từ lâu.
Hơn nữa trên tay còn đeo một chiếc đồng hồ vàng, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng, người chôn cất tại sao không tiện tay lấy đi?