Chương 198: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lúc đi xuống đến bậc thang cuối cùng, Lý Truy Viễn đột nhiên dừng bước, cậu đột nhiên nhớ tới quyển "Kim Sa La Văn Kinh" đã từng nhìn thấy trong phòng ngủ của ông cố.

Lúc đó cậu phát hiện mỗi lần ông cố vẽ trận đồ đều có chút khác biệt so với trong sách.

Vậy nên, nếu ông cố học nghệ rất giỏi, vẽ rất chuẩn xác, hiệu quả trận pháp đạt tối đa, trực tiếp chuyển vận cho mình như vậy, với phúc vận dày đến mức có thể thay đổi mệnh cách chính mình của ông cố... Vậy chẳng phải mình sẽ bị no căng sao?

Trên trán, trong nháy mắt toát ra mồ hôi lạnh.

Cái đó, chẳng phải chính là phúc vận phản phệ mà ngay cả người Tần gia cũng tránh còn không kịp, sợ dính líu sao?

"Phù... May quá."

Nhưng ngẫm nghĩ lại, bản thân mình chẳng phải cũng dính chút phúc vận của ông cố sao, nếu không phải ở nhà ông cố thì làm sao mình có thể phát hiện ra nhiều sách hay như vậy trong tầng hầm, làm sao mình có thể gặp được A Ly?

Từ sau khi quen biết A Ly, tần suất xuất hiện cảm giác lạnh lẽo tách biệt trong lòng mình ngày càng thấp.

"Đúng là trong họa có phúc, trong phúc có họa."

Lý Truy Viễn lắc đầu, cậu không định nghĩ ngợi về những chuyện này nữa, vui vẻ làm chính mình là được rồi.

Ra đến sân, Nhuận Sinh đã dắt xe ba gác ra, dụng cụ đều bày trên xe, còn được phủ bạt nhựa.

"Đinh đinh đinh!"

Nhuận Sinh đùa giỡn chuông xe, trước đây không thấy đồ nghề trong tay mình có vấn đề gì, bây giờ nhìn thấy đồ tốt, cậu ta có cảm giác như heo rừng thèm khát được nếm thử cám mịn.

Lý Truy Viễn ngồi lên xe ba gác.

Liễu Ngọc Mai và dì Lưu đứng ở lối ra vào sân.

"Tiểu Viễn, đừng trách bà nhiều lời, bà chỉ muốn nhắc nhở con một lần cuối: Con phải suy nghĩ cho kỹ, con đi rồi, sẽ không có cách nào quay đầu lại nữa."

Lý Truy Viễn vỗ vỗ lưng Nhuận Sinh:

"Anh Nhuận Sinh, xuất phát, đừng quay đầu lại, đi về phía trước đi!"

"Được rồi, ngồi cho chắc vào!"

...

"Tiểu Viễn, không phải nói đi Thạch Cảng sao, sao lại bảo anh đi đến đây trước thế?"

"Anh Nhuận Sinh, anh đợi em ở cửa một lát, em vào trong tìm người."

Lý Truy Viễn xuống xe ba gác, đi vào đồn cảnh sát, hỏi thăm một đường, tìm được văn phòng của Đàm Vân Long.

Lúc này, Đàm Vân Long đang nhắm mắt, dựa vào ghế làm việc ngủ gật, mặt anh ta bóng nhẫy, chắc là cũng thức đêm nhiều rồi.

Có điều, lúc Lý Truy Viễn bước vào, anh ta lập tức mở mắt, cảm giác bị nhìn chằm chằm quen thuộc đó lại ập đến.

"Là cháu à, nhóc con?"

"Vâng ạ."

"Sao cháu tìm được văn phòng của chú?"

"Cháu hỏi người ta ạ."

"Cháu biết tên chú?"

"Cháu hỏi chú cảnh sát có lông mày dài rậm, còn hơi xếch, trừng mắt nhìn rất đáng sợ ở đâu, họ đều biết."

"Hahahaha..." Đàm Vân Long cười lớn, "Được rồi, nhóc con, cháu tìm chú có việc gì sao?"

"Có việc ạ, cháu đến báo án."

...

Vừa bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Lý Truy Viễn lại quay người, đối diện với tấm biển.

Sau đó, cậu dang rộng hai tay, bước tới, ôm chặt tấm biển.

Cửa sổ phòng bảo vệ mở ra, một cảnh sát lão niên thò đầu ra hỏi: "Nhóc con, con đang làm gì thế?"

"Con lớn lên cũng muốn làm cảnh sát ạ."

"Tốt, tốt lắm, làm cảnh sát tốt, ha ha, đứa trẻ ngoan."

Ông cảnh sát không nói gì nữa, châm một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn cậu bé tiếp tục ôm tấm biển.

Ôm hồi lâu, Lý Truy Viễn mới chịu buông tay.

Chắc là, cọ đủ rồi nhỉ?

Cúi đầu nhìn xuống, quần áo trên người đã phủ một lớp bụi dày từ tấm biển.

Do dự một chút, Lý Truy Viễn quyết định vẫn không phủi chúng đi mà cứ để vậy.

Sau đó, cậu ngồi lên xe ba gác của Nhuận Sinh.

Nhà lão Tưởng rất dễ tìm, là biệt thự tự xây ở ven thị trấn, có năm tầng, bên ngoài có một cái sân rộng được tường rào bao quanh, bên trong bố trí có ao sen, hòn non bộ.

Vào thời này, có thể coi là khá xa hoa rồi.

Nhuận Sinh cầm xẻng Hoàng Hà, nói: "Tiểu Viễn, đến đây, chúng ta xông vào!"

Lý Truy Viễn có chút khó hiểu nhìn Nhuận Sinh, thấy cậu ta không nói đùa thì vội vàng đưa tay nắm lấy cổ tay Nhuận Sinh:

"Không, anh Nhuận Sinh, giống như ăn cỗ, chúng ta không ngồi mâm đầu, chúng ta đợi mâm hai, bởi vì thứ chúng ta phải đối phó, không phải là người."

"Vậy ai ngồi mâm đầu, những người đó do ai đối phó?"

Vừa dứt lời thì từ xa,

Tiếng còi cảnh sát đã vang lên.

Tiếng còi xe cảnh sát bất ngờ dập tắt sự hào hứng trong lòng Nhuận Sinh. Cậu bé rút một nén nhang, dùng diêm châm lửa rồi ngậm một đầu vào miệng, hai má phồng lên, hít một hơi thật sâu, thở ra một sự chán chường.

Lý Truy Viễn tò mò nhìn, chờ xem cậu ta có thật sự nhả khói thành vòng được không.

Ngay sau đó, từ lỗ mũi Nhuận Sinh, làn khói nhẹ lượn lờ bay ra.

Cậu ta phun ra thật rồi.

Trong lúc nhất thời, Lý Truy Viễn không khỏi bắt đầu hoài nghi, có phải đây mới là cách sử dụng nhang đúng đắn hay không.

Cậu hiểu vì sao Nhuận Sinh lại thất vọng, tivi trong nhà gần như bị Nhuận Sinh độc chiếm, mà đài truyền hình huyện nhà lại thích chiếu đi chiếu lại phim xã hội đen.

Buổi tối mỗi khi ra ngoài đi vệ sinh, cậu luôn nghe thấy tiếng chém giết và tiếng súng từ tầng một vọng lên.

Nhuận Sinh chắc là tiếp thu quá nhiều, bị ảnh hưởng rồi.