Chương 187: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Tay cầm ly rượu của Lý Tam Giang đang run rẩy, phải biết rằng, ông lúc trước cũng vì tiền, mà dù biết rõ Ngưu gia có thứ không sạch sẽ nhưng vẫn chống chọi thân thể bị thương mà đến đó.

Chỉ là lần này, cho dù say rượu, Lý Tam Giang vẫn cố gắng cúi đầu xuống, đồng thời đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, dứt khoát nói:

"Không làm!"

Ngay sau đó, Lý Tam Giang dùng tay không ngừng vỗ lên mặt bàn, mắng:

"Hai thằng nhãi ranh mù mắt, cứ tưởng ông mày là loại người vì tiền mà sẵn sàng làm chuyện trộm cắp vặt vãnh sao, phì!"

Anh Báo và Triệu Hưng đều ngẩn người, ngay sau đó trên mặt hai người bắt đầu hiện ra màu xanh mét, đây là dấu hiệu nổi giận.

Không khí xung quanh cũng lạnh xuống.

Ngay cả Nhuận Sinh đang ngồi xổm bên cạnh gần như ngủ gật cũng không khỏi rùng mình.

Lý Truy Viễn lên tiếng hỏi: "Vậy lão Tưởng này đã phạm phải chuyện gì sao?"

Thấy hai người nhìn về phía mình, Lý Truy Viễn giải thích: "Em là muốn hỏi cho rõ ràng giúp ông cố em."

Triệu Hưng lắc đầu, hắn không biết.

Anh Báo nói: "Tôi đã từng thấy, trong bùn ao dưới cái chum kia chôn một người, là kẻ thù của lão Tưởng, họ Chu."

"Cái gì, còn giết người nữa?" Lý Tam Giang nghe thấy lời này, cơn say lập tức vơi đi một chút, nhưng phản ứng đầu tiên của ông là, "Mẹ nó, mày bảo tao đi trộm đồ ở nhà kẻ giết người?"

Triệu Hưng nhìn về phía anh Báo, hỏi: "Cậu thấy khi nào thế?"

Anh Báo trả lời: "Bởi vì chính tôi là người giúp ông ta chôn, lão Tưởng nói thi thể chôn ở đó,có thể nuôi dưỡng Thái Tuế."

Triệu Hưng kinh ngạc nói: "Ra là cậu đã sớm giúp ông ta làm việc rồi, thế mà cậu không nói sớm cho tôi biết, nếu không tôi cũng sẽ không thảm như vậy rồi."

Anh Báo cười lạnh một tiếng: "Cậu quên rồi sao, chúng ta là trước sau cùng nhau rời đi."

"Cũng đúng, thật sự quên mất chuyện này. Tiếc thật, gia sản của tôi..."

Triệu Hưng tiếc nuối nhìn xung quanh. Gia cảnh hắn tốt, cha hắn có tài kiếm tiền, cho nên hắn vốn có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống. Đến một ngày nào đó chơi chán rồi, muốn cưới vợ đàng hoàng thì trong cả vùng này cũng chẳng có mối hôn sự nào mà cha hắn không dùng tiền để có được.

Chỉ là, hắn không biết, chính vì cha hắn quá giỏi kiếm tiền, mới dẫn đến việc một kẻ bạc phúc như hắn còn trẻ mà đã không còn hưởng thụ được nữa.

Lý Tam Giang đang chuẩn bị nói thêm gì đó, thì đột nhiên dạ dày trào lên, nghiêng người bắt đầu nôn mửa.

Lý Truy Viễn vừa vỗ lưng cho ông, vừa tiếp tục dõi theo anh Báo và Triệu Hưng.

Anh Báo thúc giục: "Đồng ý hay không thì nói một câu rõ ràng đi, nể mặt vợ tôi, tôi cũng không muốn để chú quá khó coi đâu."

Lý Tam Giang vừa nôn xong, đang thở dốc, nghe thấy vậy thì khó hiểu hỏi: "Tôi và vợ cậu thì có quan hệ gì?"

Vừa hỏi xong, Lý Tam Giang lại bắt đầu nôn mửa, lần này còn nôn dữ dội hơn trước, cả người khom xuống, nằm nghiêng trên ghế dài.

Lý Truy Viễn tiếp tục vỗ lưng cho Lý Tam Giang, nói: "Có thể giúp được thì cứ giúp, tiền thì không cần, không thành cũng không trách chúng ta, được không?"

Lúc này, hai người vốn dĩ còn miễn cưỡng coi là có dáng người, giờ phút này đột nhiên tất cả đều ngồi thẳng đơ trên ghế.

Sắc mặt xanh mét, trên da hiện lên từng mảng tử ban, đôi mắt kia, càng hoàn toàn bị màu trắng lấp đầy.

Môi họ nhanh chóng mở ra rồi nhanh chóng khép lại, giống như đang nói chuyện, nhưng lại không nghe rõ tiếng.

Lý Truy Viễn cố gắng hết sức để nghe thêm chút thông tin hữu ích, dù chỉ là những lời đe dọa cũng được, nhưng sự việc lại trái với mong muốn của cậu, cậu thực sự chẳng hiểu gì cả, chỉ cảm thấy bên tai như có vô số con ruồi đang "vo ve vo ve".

Chuyện này là sao đây?

Vừa nãy chẳng phải nói chuyện rất tốt sao?

Là bọn họ gặp vấn đề gì, hay là bên mình gặp vấn đề?

"Bốp!"

"Bốp!"

Hai đôi đũa chỉnh tề cắm trên bát cơm trước mặt hai người.

Hai người miệng vẫn không ngừng run nhanh, vẫn chẳng nghe rõ gì cả.

Nhưng chỉ chớp mắt một cái, hai người đã đứng dậy;

Chớp mắt lần nữa, hai người đã rời khỏi chỗ ngồi;

Đến lần chớp mắt thứ ba, hai người đã rời khỏi rạp.

Đợi đến khi Lý Truy Viễn nhìn kỹ lại thì phát hiện hai người đã xuất hiện ở cánh đồng phía xa, bóng dáng vô cùng mơ hồ.

Sau đó, hai người liền hoàn toàn biến mất.

Nhưng cuối cùng, Lý Truy Viễn vẫn không thể hiểu được, phương án mà cậu nói, rốt cuộc hai người kia có đồng ý hay không?

Có điều, rất có thể chắc là không đồng ý, nếu không lúc sắp đi, bọn họ đã không nói nhiều như vậy, tuy rằng một chữ cũng không nghe hiểu nhưng số lượng chữ rất nhiều.

Ít nhất, sẽ không phải đơn giản là "Được rồi, tạm biệt" rồi.

Lý Truy Viễn nhìn về phía Lý Tam Giang, nhưng phát hiện Lý Tam Giang đã nằm ngủ mất trên ghế dài rồi.

Ngủ khi nào vậy?

Hình như là lúc hai tên kia nói chuyện, mình không nghe rõ.

"Anh Nhuận Sinh." Lý Truy Viễn đi đẩy Nhuận Sinh.

"À, ăn xong rồi hả?"

Nhuận Sinh duỗi người, cậu ta vừa rồi thực sự ngủ thiếp đi, trong mơ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

"Ừm, ông cố say rồi, anh Nhuận Sinh, anh cõng ông cố đi."

"Được."