Chương 186: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lý Truyễn lại gắp một đũa rau bina trộn, kiểu giao tiếp sau khi chết mà mời nhau đến ăn tiệc nhà mình thế này, thật đúng là rất mới lạ.

Có điều, mình nên làm thế nào để kết thúc bữa tiệc này một cách tương đối tự nhiên đây?

Ngoài ra, hai người bọn họ hiện thân cùng ông cố uống rượu, rốt cuộc là vì cô đơn, hay là có chuyện gì?

Lý Tam Giang nhìn anh Báo: "Sao vậy, nhà cậu cũng sắp có việc sao?"

"Ừ, sắp rồi, đợi vợ tôi khỏe hơn chút là phải làm thôi."

"Cậu như vậy là không được rồi, vợ bị bệnh rồi, cậu còn ở đây uống rượu đến khuya thế này, không nên về chăm sóc người ta sao, cũng quá vô trách nhiệm rồi. Hơn nữa, chuyện làm tiệc này phiền phức lắm, vợ cậu đã bệnh rồi, vậy chắc chắn là phải đến cậu chủ trì, không trốn tránh được đâu."

Lý Truy Viễn lập tức gật đầu phụ họa: "Lúc em bị bệnh, đều hy vọng có người ở bên cạnh."

Anh Báo bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi đã làm chuyện có lỗi với vợ tôi, bệnh của cô ấy cũng là do tôi chọc tức mà ra, cho nên, bây giờ tôi về nhà không thích hợp. Tính cả hôm nay, trốn ở bên ngoài thêm sáu ngày nữa, đợi đến ngày thứ bảy rồi về, đến lúc đó, cô ấy cũng nên hết giận rồi."

"Ha ha." Lý Tam Giang dùng đũa chỉ vào anh Báo, "Bọn người trẻ tuổi các cậu cũng thật là, hoặc là đừng kết hôn, đã kết hôn rồi thì đừng có ra ngoài làm bậy nữa chứ."

"Chú dạy phải." Anh Báo cầm lấy đôi đũa, xoay xoay trong tay.

Lý Truy Viễn nhận thấy, anh Báo đã tức giận rồi.

Là một tên côn đồ trong trấn, sao có thể cho phép người khác chỉ vào mặt mình mà dạy dỗ như vậy, nếu là trước đây, bất kể là già hay trẻ, sớm đã trực tiếp động tay dạy dỗ rồi.

Nhưng bây giờ, anh ta đang nhẫn nhịn.

Triệu Hưng chủ động tiếp lời: "Tôi nói chú..."

"Phì, thằng nhóc như cậu thì được bao nhiêu tuổi, nhìn nhiều nhất cũng chỉ hai mươi thôi chứ mấy, cũng gọi tôi là chú?" Lý Tam Giang dùng ngón tay chỉ vào linh đường, "Lão Triệu này, cũng chỉ đủ gọi tôi một tiếng chú, đây còn là tôi không so đo với cậu ta đấy, tuổi của cậu với cái người hôm nay vừa đi kia, cũng xấp xỉ nhau thôi nhỉ."

Thấy Lý Tam Giang quay đầu nhìn di ảnh trên linh đường, Lý Truy Viễn sợ công cố của mình nhìn thấy rồi, nhận ra người đang ngồi dưới ánh đèn kia là ai.

Cậu vội vàng cầm bình rượu rót cho công cố, còn cố ý rót đầy tràn ra ngoài.

"Ôi ôi ôi, đủ rồi đủ rồi, tiếc quá, phí rượu rồi." Ánh mắt Lý Tam Giang bị kéo trở lại, vừa đỡ lấy bình rượu, vừa cúi đầu "húp" một ngụm chỗ rượu tràn ra trên tấm giấy nhựa trải bàn.

"Là tay con run ạ, ông cố."

Triệu Hưng và anh Báo nhìn nhau một cái, sau đó đổi cách xưng hô: "Đại gia, hai anh em chúng tôi, muốn cầu xin ông một chuyện."

"Nói thử xem."

"Lão Tưởng trên trấn Thạch Cảng nợ hai anh em chúng tôi một khoản tiền, cứ luôn kéo dài không trả."

"Lão Tưởng?" Lý Tam Giang nhẹ vỗ trán, cố gắng qua cơn say để nhớ lại, "Nghe có chút quen tai nha, à, là lão Tưởng mở phòng hát và nhà tắm ở trấn Thạch Cảng sao, gã này ở khu đó nổi tiếng lắm, nghe nói thời trẻ làm ăn đất cát mà phất lên?"

"Đúng, chính là ông ta."

"Vậy thì khó rồi, ông ta nợ tiền các cậu, các cậu sao không tự đi tìm ông ta đòi, có giấy nợ không?"

"Chúng tôi không phải là bị ông ta nắm thóp sao, thật sự không tiện đi gặp ông ta."

"Haizz, chuyện như vậy, tôi không quản được." Lý Tam Giang vội vàng lắc đầu, "Tôi cũng không phải là nhân vật gì lớn lao, chỉ là một người vớt nổi trên sông thôi, sao giúp được chuyện này. Tôi mà có bản lĩnh đó thì còn phải ra ngoài kiếm sống làm gì, chẳng phải sớm đã ở nhà hưởng phúc rồi sao."

"Trong ao nhà ông ta có một cái chum, trong chum có một khối thái tuế lớn, là do ông ta vớt được từ sông lên từ nhiều năm trước, cũng chính vì bị ông ta lừa ăn thứ đó khiến cho hai anh em chúng tôi bây giờ rất khó chịu. Không dám đi tìm ông ta thì thôi, còn phải tiếp tục làm việc dưới tay ông ta."

"Thái tuế gì chứ?" Lý Tam Giang nghe mà mơ mơ màng màng, "Là thuốc độc sao, ông ta cho hai cậu uống thuốc độc?"

"Chúng tôi chỉ cầu xin ông, có thể giúp chúng tôi hủy cái chum thái tuế nhà ông ta, là đốt là lấy là chôn là vứt đều được, chỉ cần đừng để cái thứ đó tiếp tục ở nhà ông ta là được."

"Tôi nói này, rốt cuộc các cậu đang nói gì vậy? Đây chẳng phải là bảo tôi đi ăn trộm sao? Tôi đã lớn tuổi thế này rồi, sao có thể đi làm chuyện này, các cậu tìm nhầm..."

Triệu Hưng từ dưới bàn, không ngừng lấy ra những tờ Đại đoàn kết hết xấp này đến xấp khác (cách gọi tiền Nhân dân tệ thời xưa), tổng cộng lấy ra chín xấp.

Mỗi xấp tiền đều mới tinh, được buộc bằng giấy trắng.

Lý Tam Giang nuốt nước bọt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

"Lý đại gia, chỉ cần ông đồng ý giúp đỡ thì số tiền này, tất cả đều là của ông."