Chương 173: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Thời kỳ này cũng chính là thời hoàng kim của phim chiếu khuya ở Hong Kong và Đài Loan, sản sinh ra hàng loạt tác phẩm kinh điển, để lại dấu ấn đậm nét trong lịch sử điện ảnh.

Chẳng mấy chốc, hai gã đàn ông ban nãy bước vào đã ra ngoài, họ cố làm ra vẻ tiêu sái rút thuốc ra châm lửa, dường như muốn dùng khói thuốc để che giấu sự lúng túng nào đó.

"Nhanh vậy sao?", gã đàn ông mặc vest chẳng hề quan tâm đến thể diện của đàn em, "Tao còn chưa kịp có hứng nữa."

Nói là nói như vậy, nhưng hắn cũng không muốn đợi thêm nữa, đứng dậy cùng tên đàn em còn lại bước vào lối đi hun hút kia.

Sau đó, cảnh nóng trong phim còn chưa chiếu hết thì hai người họ đã ra ngoài.

Lúc này, bốn người, tất cả đều ngồi trên ghế, hút thuốc, không còn ồn ào như lúc trước, cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Như thể đang diễn giải, cái gì gọi là "Phóng hạ đồ đao lập địa thành phật".

Một lát sau, gã mặc vest bắt đầu gọi: "Chị Mai, chị Mai, chiếu đi!"

Dưới trạng thái thành Phật, nội tâm từ bi, không nhìn nổi cảnh "sát sinh" được.

"Mẹ kiếp, lắm chuyện thật!"

Chị Mai tuy rất bực mình, nhưng lại cũng có thể hiểu được, lần nữa svào trong lấy băng thay băng, còn tua lại phim đến đoạn vừa dừng để tiếp tục chiếu.

Sau khi làm xong, chị Mai cố ý nhìn bọn họ, khóe miệng mỉm cười, mang theo mỉa mai.

Chị biết, lúc này đàn ông chẳng khác nào hổ mất nanh.

Bốn gã kia quả nhiên đều né tránh ánh mắt, bỗng chốc trở thành những chính nhân quân tử "phi lễ chớ nhìn".

Hai cô gái vẫn ngồi phía sau, đáng lẽ họ không phải đến làm sớm như vậy, xem như bị gọi đến trước thời gian để làm bốn cuốc "vui vẻ" bất chợt vậy.

Lúc này cũng lười về, dù sao trời tối cũng phải quay lại thôi.

Không lâu sau, họ đứng dậy, bắt đầu ngồi xuống cạnh những khán giả đang xem phim, trò chuyện ríu rít, ngón tay cũng mân mê trên người đàn ông.

Ban đầu, hai gã đàn ông được chọn đều từ chối một cách chính trực, sau đó là khước từ lịch sự, tiếp đến là thoái thác nửa vời...

Sau cùng, tất cả đều thở dài một tiếng, đứng dậy, như thể bất đắc dĩ phải "thân dâng miệng hổ", lại giống như đang làm việc thiện giúp đỡ người khác.

Cuối cùng, mang theo một loại quyết tâm "ta không vào địa ngục thì ai vào", cứ thế bị kéo vào lối đi hun hút.

Mà Phan Tử, Lôi Tử và Nhuận Sinh bên này, từ đầu tới đuôi hoàn toàn bị lờ đi.

Các cô gái kia rất tinh mắt, biết rõ không nên lãng phí thời gian với những người nào.

Nếu có anh chàng nào đẹp trai, các cô cũng chẳng ngại ngồi xem phim tán gẫu, dù không lấy tiền cũng vui vẻ, dù sao nhu cầu này luôn xuất phát từ hai phía mà.

Nhưng thật đáng tiếc, Phan Tử và Lôi Tử không đạt tiêu chuẩn, nhưng lại có một cậu bé khá đẹp trai, chỉ là còn trẻ con quá, giá mà lớn hơn vài tuổi thì tốt rồi.

Có điều buổi chiều xem phim giờ này dù sao cũng ít người, đa phần đều đến chỉ để xem phim, nên các cô nhanh chóng hết mục tiêu tiềm năng, không ngồi trên ghế nữa mà ra ngoài nói chuyện phiếm với chị Mai.

Phim hết thì trời cũng gần tối.

Phan Tử và Lôi Tử thấy tối nay người không đông, rất biết ý chuyển từ khu vực giữa ra chỗ mép ngoài ngồi, chuẩn bị xem ké thêm một buổi nữa.

Lý Truy Viễn thì phải về nhà ăn cơm, nên tạm biệt Phan Tử và Lôi Tử trước, rồi cùng Nhuận Sinh ra khỏi phòng chiếu phim.

Nhuận Sinh thích xem phim, nhưng cậu bé lại càng thích ăn cơm hơn.

Lý Truy Viễn sang tiệm tạp hóa bên cạnh, mua bốn chai nước ngọt và mấy túi đồ ăn vặt, định mang sang cho Phan Tử và Lôi Tử.

Lúc đi ngang qua chiếc bàn nhỏ của chị Mai, chị Mai đang nói chuyện với hai cô gái kia.

Họ coi như có quan hệ hợp tác, chị Mai cung cấp địa điểm và cảnh giới, mỗi lần họ làm ăn đều phải chia phần trăm cho chị Mai.

Thấy Lý Truy Viễn lại quay trở về, tay còn cầm theo đồ, chị Mai trêu chọc: "Ôi chao, em trai lại đến cho chị quà vặt này, ngại quá đi mất."

Nói rồi, chị Mai đưa tay ra định lấy.

Ban đầu chị chỉ định trêu đùa cậu bé một chút thôi, ai ngờ cậu bé chẳng những không ôm đồ né tránh mà còn chủ động đưa lại gần, để chị dễ lấy hơn.

Thế là chị cầm một chai nước ngọt.

Lý Truy Viễn lại đặt xuống một gói bim bim cay.

Hành động này làm chị Mai có hơi lúng túng.

Sau đó, Lý Truy Viễn đi vào đưa nước ngọt và mấy gói bim bim còn lại cho Lôi Tử và Phan Tử.

Lúc Lý Truy Viễn đi ra, chị Mai chỉ vào chai nước và bim bim trên bàn: "Cầm đi, chị nào ăn đồ của trẻ con được chứ."

"Không sao đâu ạ, em mời chị."

Lý Truy Viễn lắc đầu, cậu không có ý lấy lòng chị Mai, hơn nữa sau này chắc cậu cũng chẳng đến phòng chiếu phim nữa, nhưng dù sao hôm nay chị ấy cũng đã cho bọn họ xem chùa nửa bộ phim, giờ Phan Tử với Lôi Tử vẫn đang ngồi trong đó tiếp tục xem chùa dưới sự ngầm cho phép của chị Mai.

"Hihihi."

Chị Mai và hai cô gái phía sau đều bật cười, chỉ cảm thấy cậu bé này rất thú vị.