Chương 167: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Liễu Ngọc Mai đang ăn bánh ngọt uống trà thì nhìn thấy Lý Truy Viễn ôm một chồng sách đi lên cầu thang, phía sau là con gái mình, cô bé cũng ôm một chồng sách.

Hai đứa trẻ ôm sách lên tầng hai, đặt vào phòng ngủ rồi lại chạy xuống tầng một lần nữa, lại mỗi người ôm một chồng sách lên, cứ thế đi đi lại lại nhiều lần.

Liễu Ngọc Mai có chút bất đắc dĩ, lại có chút muốn cười, ôi, đây là cháu gái cưng mà bà nâng niu từ nhỏ đấy.

Có điều, như vậy cũng tốt, chỉ cần không để cô bé tiếp tục ngồi ngẩn ngơ ở cửa nhà thì dù cậu bé có xách cuốc đất dẫn cô bé đi xuống ruộng cày cấy, Liễu Ngọc Mai cũng sẽ không ngăn cản.

Di chuyển sách xong, Lý Truy Viễn lấy khăn ra, làm ướt một chút rồi trước tiên lau mặt lau tay cho A Ly, sau đó gấp khăn lại, lau mồ hôi cho mình.

Sau đó, Lý Truy Viễn lấy ra ba lon nước tăng lực, mở một lon cho A L còn một lon thì cất lại.

Tiếp theo, hai đứa nhỏ cùng ngồi trên sân thượng, vừa uống nước ngọt vừa ngắm gió chiều.

Mái tóc của cô bé thi thoảng bị gió thổi bay lên, quét vào mặt mình, ngứa ngứa.

Cậu bé thỉnh thoảng nghiêng đầu, nhìn về phía mặt bên của cô bé, cô bé ngồi ở phía tây, vừa vặn cùng màu da cam ấm áp của hoàng hôn tạo thành một khung cảnh thật đẹp.

“Về rồi đây!”

Nhuận Sinh đẩy xe, ông cố ngồi trên xe, trong lòng còn ôm một hộp giấy cứng màu vàng.

“Tiểu Viễn Hầu, ông cố mua ti vi về cho con đây!”

“Con đến đây, ông cố.”

Lý Truy Viễn chạy xuống cầu thang, tiến về phía trước, tỏ ra rất vui mừng và phấn khích.

Mở hộp, cắm nguồn điện, dựng hai ăng-ten trên đỉnh, xoay kênh, tìm được đài truyền hình trung ương, đài địa phương Nam Thông và đài huyện.

Đài huyện đang phát sóng một bộ phim truyền hình mới của Quỳnh Dao, những đài truyền hình nhỏ ở địa phương thời điểm này chỉ cần có được nguồn phim là phát, không quan tâm đến vấn đề bản quyền, dù sao người xem cũng là người địa phương, phạm vi phát sóng không lớn.

"Sao rồi, Tiểu Viễn, khá rõ ràng phải không?" Lý Tam Giang sờ lên đầu tivi, khoe khoang với Lý Truy Viễn.

"Ừm, rõ lắm ạ."

"Ông cố mua loại mới nhất đấy, được rồi, Nhuận Sinh, khiêng tivi vào phòng Tiểu Viễn."

"Không cần đâu, ông cố, cứ đặt ở tầng một đi, như vậy mọi người đều có thể xem."

"Vậy sao được, mua cho con mà, không đặt vào phòng con thì sao mà được."

"Như vậy thì con sẽ nghiện xem tivi, ảnh hưởng đến việc học ạ."

"Ồ, vậy thôi, đặt ở tầng một đi."

"Được rồi!"

Nhuận Sinh rất vui vẻ khiêng tivi vào, cậu bé mỗi tối đều trải chiếu ngủ trên bàn ở tầng một, điều này có nghĩa là cậu bé có thể xem tivi cả đêm rồi.

Dì Lưu lúc này nói: "Đến giờ ăn tối rồi."

Bốn bộ bàn ăn nhỏ đã được bày sẵn, Nhuận Sinh cầm một thanh nhang to, bên cạnh còn đặt một bó nhang nhỏ, trông giống hệt hành tây và hành lá.

Từ ngày được Tiểu Viễn nhắc nhở mở ra cánh cửa thế giới mới, cậu bé đã không thể nào rời xa cách ăn này được, chỉ là mỗi lần ăn nhang, cậu bé đều phải châm lửa trước, rồi từ gặm từ đầu bên kia.

Lý Tam Giang nhấp một ngụm rượu, nói với chú Tần đang ngồi ăn cùng Liễu Ngọc Mai và Lưu Đình:

"Lực Hầu, ngày kia nhà lão Triệu ở thôn Sử Gia tổ chức tang lễ, tôi tình cờ gặp trên đường về, người ta đặt hàng tôi mười sáu bàn tiệc, mai chiều cậu đưa bàn ghế bát đĩa qua cho người ta đi. À, còn nữa, Đình Hầu, con kiểm tra lại xem, đồ dự trữ trong nhà đủ một đợt không, không đủ thì con tranh thủ bổ sung, ngày kia để Lực Hầu đưa qua nhà lão Triệu."

Dì Lưu gật đầu: "Giấy tiền vàng con sẽ bổ sung, kịp mà, nhưng mà Lực Hầu..."

"Lực Hầu sao thế?"

Tần Lực đứng dậy khỏi bàn đi đến trước mặt Lý Tam Giang, nói: "Chú Tam Giang, anh cả con ở quê bị bệnh, e là không qua khỏi, nhà anh ấy không có con cái, con phải về quê chăm sóc anh ấy."

"Vậy Lực Hầu, bao giờ cậu về?"

"Chẳng biết nữa, ít nhất, phải đưa cụ đi rồi mới về được."

"Vậy phải đi khá lâu đấy." Lý Tam Giang dùng đầu đũa gãi gãi sau gáy, "Chỉ một mình cậu về thôi à, Đình Hầu thì sao?"

"Chú Tam Giang, chỉ một mình con về thôi, Đình Hầu cùng mẹ con và A Ly vẫn ở đây."

"Được rồi, vậy thì cậu đi đi."

"Chú Tam Giang, chú không cần chờ con về, việc nhà nhiều, cần một người khỏe mạnh, chú lại thuê thêm người đi."

"Không sao, không sao, không cần thuê." Lý Tam Giang chỉ vào Nhuận Sinh đang ngồi ở một góc gặm nhang, gắp cơm ăn đến mức dính đầy đầy, "Có Nhuận Sinh đây mà!"

"Vâng, có con đây, không sao đâu!" Nhuận Sinh không những không từ chối, mà còn chủ động gật đầu mạnh.

"Nhóc yên tâm, ông già này cũng không để con làm không công đâu, sẽ trả lương cho con."

"Ông nói thế là khách sáo rồi, ở nhà ông có thịt ăn có nhang nhai, giờ còn có tivi xem, làm việc cho ông là lẽ đương nhiên mà."

"Con mẹ nó, ông thiếu mày chút tiền đó à? Nếu để ông nội mày biết mày ở đây làm việc không công, ông ta không tức chết mới lạ đấy? Hơn nữa, ở đây mày lấy chút tiền lương để dành, sau này trở về thì mua thêm gạo, bột, dầu mỡ gì đó cho ông nội mày, đừng để ông già ấy đói chết."

"Ông con có tiền đấy, lần trước ở nhà họ Ngưu kiếm được không ít, con lại không ở nhà, một mình ông ấy đã đủ ăn uống lâu lắm rồi."

"Hừ." Lý Tam Giang khinh thường hừ một tiếng, "Ông già ấy cả đời không có vận cờ bạc, mà lại thích đánh bài, số tiền đó không biết sẽ nằm yên trong túi ông ta bao lâu nữa."