Chương 155: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Sau khi cúp điện thoại, Lý Truy Viễn lập tức giơ cánh tay lên, phát hiện dấu ấn đó đã hoàn toàn biến mất, hiện tại cũng không xuất hiện lại nữa.

Vậy, chuyện của anh Lượng Lượng là sao?

Chẳng lẽ, là vị Bạch gia nương nương kia vẫn còn ghi thù, lại chạy đến trả thù anh ấy?

Nhưng không nên như vậy chứ, chẳng phải đã đoạn tuyệt hết rồi sao?

Lý Truy Viễn lấy tiền tiêu vặt trong túi ra, nói với dì Trương: "Dì Trương, con mua cho ông cố một bao thuốc lá rồi lấy thêm ít kẹo nữa ạ."

"Được rồi, dì lấy cho con ngay... Đây, vừa đúng này."

"Cảm ơn dì Trương ạ."

Lý Truy Viễn bỏ thuốc lá và kẹo vào túi, vẻ mặt nghiêm trọng đi về phía nhà.

Cậu mơ hồ nhận ra, chuyện này chắc hẳn có liên quan đến Bạch gia nương nương, tuyệt đối không phải là đơn giản bị ngã xuống nước hôn mê.

Nếu không, anh Lượng Lượng sẽ không trong lúc hôn mê bất tỉnh còn lẩm bẩm tên và số điện thoại của mình.

Quan trọng nhất là, nếu sự việc không đủ kỳ lạ, bác La cũng sẽ không phái xe đến đón một đứa trẻ như mình vào lúc tối muộn như vậy, chắc hẳn bác ấy cũng đang rất lo lắng.

Trở lại sân, dì Lưu đang dọn dẹp bát đũa, chú Tần thì đang chẻ củi, đây đều là những việc bị trì hoãn vì xem phim.

Đèn phòng phía đông vẫn sáng, nhưng cửa lại đóng, Liễu Ngọc Mai và A Ly chắc đang ở trong phòng, tối nay sau khi xem phim xong, tinh thần của Liễu Ngọc Mai rất không tốt.

Lý Truy Viễn đi đến trước mặt chú Tần, mở miệng hỏi: "Chú Tần."

"Tiểu Viễn à, có chuyện gì vậy?"

"Không phải chai nước tương nhà con bị đổ rồi, chú có thể đỡ dậy giúp con không ạ?"

Chú Tần: "..."

"Chính là anh sinh viên tối qua ở nhà chúng con đó, anh ấy gặp chuyện rồi, hiện đang được cấp cứu trong bệnh viện. Chuyện này, con sẽ không nói ra ngoài đâu, càng sẽ không nói cho ông cố biết, vậy nên, chú Tần có thể đỡ dậy giúp con không?"

Chú Tần rờ túi, lấy ra một ít tiền: "Tiểu Viễn là muốn đưa cho cậu ấy tiền viện phí sao? Chú có một ít đây, lát nữa lại xin dì con thêm chút nữa rồi đưa hết cho bạn con."

"Vâng ạ... Cảm ơn chú Tần."

Lý Truy Viễn chỉ đành gật đầu, xem ra, chỉ có thể đi gọi ông cố dậy, hỏi ý kiến của ông cố vậy.

Nhưng mà, ông cố chắc cũng không có cách nào đâu, bởi vì hôm đó ông cố cũng tỏ ra kiêng dè Bạch gia nương nương, lựa chọn tránh lui.

Lúc này, cửa phòng phía Đông từ bên trong mở ra.

Liễu Ngọc Mai đã thay đồ ngủ, tóc tai buông xõa đi ra, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe.

"A Lực, con đi cùng Tiểu Viễn đến bệnh viện đưa tiền đi."

"Vâng, con biết rồi."

Lý Truy Viễn vô cùng bất ngờ nhìn Liễu Ngọc Mai, cậu chỉ định thử xem sao, không ngờ Liễu Ngọc Mai lần này lại dễ dàng đồng ý như vậy.

"Tiểu Viễn, con đợi chút, chú đi đẩy xe đạp ra."

"Không cần đâu, chú Tần, chúng ta ra cầu phía Nam đường cái đầu thôn đợi, sẽ có xe đến đón chúng ta."

"Ồ, vậy được, vậy chúng ta đi thôi, nếu về muộn, ông cố con tỉnh dậy, dì Lưu sẽ nói với ông giúp con, không cần lo lắng."

"Vâng ạ."

"Con có cần lấy gì không?"

"Không cần đâu, chúng ta đi được rồi."

Trước khi đi, Lý Truy Viễn cúi đầu chào Liễu Ngọc Mai: "Cảm ơn bà Liễu."

Liễu Ngọc Mai không đáp lại, cứ thế quay người vào phòng.

Đợi Lý Truy Viễn và chú Tần rời đi, dì Lưu bưng một chậu nước nóng vào, đặt nước lên giá xong thì cầm lấy lược, đi đến bên cạnh Liễu Ngọc Mai, giúp bà chải đầu.

Vòng quay thời gian sẽ vô tình nghiền nát tất cả mọi người, năm ngoái tóc Liễu Ngọc Mai chỉ mới bạc, nhưng bây giờ, chỉ có lớp trên cùng là vẫn còn màu sắc ấy, lược chải xuống, bên dưới toàn là tóc bạc trắng mềm mại.

Dì Lưu vừa chải vừa nghẹn ngào.

"Khóc cái gì?"

"Con không có khóc."

"Hazz." Liễu Ngọc Mai đặt tấm bài vị đã lau sạch sẽ trên tay vào chỗ cũ.

"Con muốn biết, tại sao lần này ngài lại đồng ý. Cho dù chú Tam Giang không biết cũng quả thực không liên quan đến chú ấy, nhưng Tiểu Viễn dù sao cũng sống ở đây, nó và chú Tam Giang còn là họ hàng, ngộ nhỡ..."

"Tôi đương nhiên biết ngộ nhỡ." Liễu Ngọc Mai nhìn hàng bài vị trước mặt, "Nhưng hôm nay tâm trạng tôi không tốt, tạm thời không muốn để ý đến chuyện ngộ nhỡ nữa."

Dì Lưu im lặng chải đầu, không nói gì nữa.

Giọng Liễu Ngọc Mai đột nhiên cao lên: "Sao, bà già như tôi giờ đã già đến mức ngay cả tư cách để tùy hứng một lần cũng không có sao?"

"Không, ngài có, ngài có!"

Liễu Ngọc Mai đứng người dậy, chỉ vào từng bài vị, giọng điệu kích động:

"Cái đám người này, năm xưa tự mình dẫn theo thuyền đội, nói đi là đi, cũng chẳng báo trước một tiếng, trên dưới cả nhà, không, là trên dưới hai nhà, đều cố ý giấu tôi! Hay lắm, từng người một đều hào phóng lắm, hào phóng tới mức chết sạch sẽ không còn một ai luôn mà, lúc bỏ lại cô nhi quả mẫu tôi, bọn họ có từng nghĩ cho tôi không? Bọn họ thậm chí ngay cả một chút linh cũng không muốn để lại, đều hiến tế hết ra ngoài, để tôi mấy chục năm nay nhìn những bài vị âm u đầy tử khí chết tiệt này, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có! Tại sao chỉ có bọn họ được tùy hứng, còn tôi thì phải luôn luôn cẩn thận ở chỗ này, sợ xảy ra chút sai sót nào dẫn đến phúc vận phản phệ. Thật không công bằng..."