Chương 154: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Tiết Lượng Lượng ngẩng đầu nhìn lên trên, là thiết kế đỉnh xà nhà kiểu cũ rất phổ thông, bản thân không có cách nào trèo lên dò xét, trừ phi đi tìm một số dụng cụ.

Nhưng mà, đi tìm dụng cụ ở những nhà dân kia sao?

Chỉ cần nghĩ đến những người phụ nữ ngồi sau cánh cửa những ngôi nhà dân đó, Tiết Lượng Lượng đã cảm thấy lạnh sống lưng rồi, bắt anh phải đi vòng qua họ để vào nhà họ lục lọi... Anh thà tiếp tục ở lại đây cho rồi.

"Hửm?"

Có điều, sau khi đi hết một vòng lớn rồi quay trở lại cửa ra vào, Tiết Lượng Lượng ngạc nhiên phát hiện ra người phụ nữ đang ôm bình sứ quỳ ở đó đã biến mất rồi.

Bình sứ cũng không biết đã đi đâu rồi.

Sự thay đổi đột ngột này khiến Tiết Lượng Lượng một lần nữa cảm thấy kinh hãi, người phụ nữ mà anh đã đi theo suốt quãng đường đó, thực ra đã là "thứ" quen thuộc nhất với anh ở đây rồi.

Sự biến mất của cô, giống như với việc đẩy anh trở lại sự bơ vơ và cô độc.

Anh muốn đi tìm người phụ nữ đó, xem cô có đổi chỗ quỳ hay đi nơi khác không, nhưng khi anh vừa định bước ra cửa thì rõ ràng vẫn còn cách cửa một đoạn, nhưng cảm giác ngạt thở lại ập đến!

Thế nhưng, lúc trước anh chỉ cần bước vào trong cửa là không còn cảm giác này nữa mà.

Tiết Lượng Lượng hít sâu một hơi vốn dĩ không tồn tại rồi lấy hết sức lực lao ra cửa. Cảm giác ngạt thở lại ập đến dữ dội, anh chịu đựng nỗi đau đớn đó để ra ngoài.

Nhìn quanh bốn phía lại không thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu, cô thực sự đã biến mất rồi, cô thực sự không còn ở đây nữa.

Đồng thời, cánh cổng lớn ngoài cùng của từ đường lúc trước anh đi vào, không biết từ lúc nào đã đóng lại.

Mà bây giờ đã là giới hạn của anh rồi, anh thậm chí không còn sức để chạy ra sân nữa.

Anh chỉ có thể nhanh chóng chạy ngược trở lại, bước chân bắt đầu loạng choạng ngã xuống mặt đất, cơ thể giống như một con tôm đang bị vắt kiệt nước.

Cuối cùng, anh lại bò đến bên quan tài, cảm giác ngạt thở biến mất, anh lại một lần nữa được cứu rỗi.

Nhưng ngẩng đầu nhìn lên đáy quan tài phía trên, anh không khỏi nghi ngờ: Đây thực sự là sự cứu rỗi sao?

Đến khi hơi hồi phục lại một chút, hắn bò dậy, bắt đầu lần mò đi sang một bên.

Hắn hoảng sợ phát hiện, chỉ cần mình rời khỏi quan tài một khoảng cách thì cảm giác ngạt thở sẽ xuất hiện, hơn nữa còn nhanh liệt hơn trước.

Thế nhưng trước đó, mình có thể men theo tường đi, còn dùng tay sờ những viên gạch kia mà.

Điều này có nghĩa là, phạm vi hoạt động của mình lại bị thu hẹp thêm rồi.

Anh đi tới đầu quan tài bên này, bỗng nhiên đôi mắt hoa lên, anh dường như nhìn thấy trên chiếc ghế thái sư đối diện đầu quan tài, hình như có người đang ngồi.

Nhưng khi anh định thần nhìn kỹ lại thì người đó đã biến mất rồi.

Không, không phải mình hoa mắt, những chỗ khác có thể như vậy, nhưng ở đây, tuyệt đối không phải!

Tiết Lượng Lượng đi vòng quanh quan tài một vòng, sau đó bước nhanh tới vị trí đầu quan tài lần nữa.

Lần này, anh nhìn thấy, trên ghế thái sư quả thực có người ngồi, mà người đó... chính là mình!

Tiết Lượng Lượng nắm chặt hai tay, anh cảm thấy mình sắp phát điên rồi, anh không thể hiểu nổi, cái gã giống hệt mình kia, tại sao lại ngồi ở đó?

Nếu hắn là Tiết Lượng Lượng, vậy mình, là ai?

Anh đưa tay sờ mặt mình, phát hiện cảm giác không khác gì ngày thường, xác nhận mình vẫn là mình, anh liền ngẩng đầu lên, lại phát hiện ghế thái sư đã trống không.

Mặc dù nếu chạy vòng quanh quan tài một vòng nữa thì rất có thể lại nhìn thấy người trên ghế thái sư, nhưng Tiết Lượng Lượng không còn can đảm làm vậy lần nữa.

Đồng thời, anh cũng không thể làm vậy được nữa.

Bởi vì, cảm giác ngạt thở lại xuất hiện, cho dù hiện tại anh đang chống một tay vào quan tài, nhưng cảm giác ngạt thở vẫn ập đến.

Nó đang co rút lại, bản thân mình giống như luôn đứng trong một bong bóng khí vô hình dưới nước, bong bóng này trước đó còn di chuyển, mà bây giờ, nó đang thu nhỏ lại.

Một khi mất đi sự che chở của nó, mình sẽ không còn tìm thấy khe hở để thở nữa.

Tiết Lượng Lượng bắt đầu áp sát vào quan tài, anh phát hiện khi mặt mình càng gần quan tài thì cảm giác ngạt thở lại càng yếu.

Nhưng dần dần, anh nhận ra, không đủ, cảm giác ngạt thở vẫn không ngừng tăng lên.

Không, không thể, không thể như vậy...

Chân Tiết Lượng Lượng bắt đầu dẫm lên giá đỡ bên dưới, tay bám vào mép quan tài, anh bắt đầu leo lên.

Sau khi lên trên, anh lại thấy dễ chịu, lại một lần nữa thành công thoát khỏi sự truy đuổi của sự ngạt thở.

Nhưng khi anh cúi đầu nhìn xuống thì ánh mắt lập tức ngưng tụ, miệng há hốc, hai tay thoát lực rồi ngã xuống.

Anh nhìn thấy, trong quan tài đó có một người đang nằm!

Một người phụ nữ mặc áo đỏ, trùm khăn voan đỏ, hai tay đặt trên bụng!