Chương 119: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Tiết Lượng Lượng không để ý, tiếp tục ngồi ở vị trí của mình, vỗ tay cho sinh viên đang thuyết trình.

Lý Truy Viễn vẫn không dùng mệnh cách suy luận, chỉ lặng lẽ nhìn tướng mạo của Tiết Lượng Lượng,

【Tình duyên thuận lợi, trường thọ bình an.】

Lý Truy Viễn chớp mắt, lần này nếu vẫn ngược kết quả thì cậu thực sự sẽ tức giận đấy.

Đêm khuya, buổi trà đàm cũng đã kết thúc.

Người dân trong thôn trên đê đã ngủ hết, nhóm sinh viên cũng đã nghỉ ngơi, có điều vì nhà trong thôn không đủ chỗ, lại thêm các bạn nữ cần tránh điều tiếng nên một số nam sinh phải ngủ ngoài trời.

Tiết Lượng Lượng và Triệu Hòa Tuyền cũng nằm trong số đó.

Trên bờ đê, tiếng ngáy không ngừng vang lên như một bản giao hưởng.

Có điều, mọi người đều đã vất vả cả ngày nên không có gì khó ngủ, ai cũng ngủ rất ngon.

Lý Truy Viễn nằm cạnh Lý Duy Hán, lấy sách làm gối.

Đang lúc ngủ mê man, Lý Truy Viễn bỗng cảm thấy hơi lạnh, theo lý mà nói vào mùa này dù ngủ ngoài trời thì cũng không đến nỗi lạnh đến mức run cầm cập, dưới người cậu là rơm rạ mà các chú tìm được, trên người cũng được ông nội đắp chăn mang từ nhà theo.

Nhưng rất nhanh, Lý Truy Viễn liền ý thức được có điều gì đó đang xảy ra.

Có lẽ là từ sau lần ông cố bị thương đã không thực hiện nghi lễ chuyển vận cho mình nữa, nên mình cũng rất lâu rồi không mơ thấy những giấc mơ kia nữa.

Lúc này, cảm giác quen thuộc này, Lý Truy Viễn biết… mình lại mơ rồi.

Nhưng cậu đã có kinh nghiệm và kiến thức lý thuyết nên đã không còn bốc đồng như trước nữa, cậu nằm yên không nhúc nhích, khẽ mở một chút khe mắt.

Cậu nhìn thấy mình vẫn nằm ở đó, bên cạnh là tiếng thở đều đều của ông nội, nghiêng về phía trước nữa là các chú và Phan Tử, Lôi Tử.

Nhưng cậu biết, đây không phải là hiện thực, đây là giấc mơ, bởi vì cái lạnh kỳ dị đó đang ngày càng dữ dội hơn.

Nếu không phải cố gắng nhẫn nại thì cậu đã không thể nhịn được mà co ro lại, run rẩy rồi.

Lúc này, cậu thấy một người phụ nữ bước lên từ bậc thang của con đập.

Người phụ nữ mặc bộ đồ trắng, tà váy dài quét đất, trên người còn quấn xích sắt.

Nhưng làn da lộ ra ngoài của người phụ nữ lại có màu đỏ của thịt cháy đen, lúc di chuyển, những khối thịt không ngừng rơi ra, phát ra âm thanh nhầy nhụa.

Sau khi đi đến gqiữa đập, người phụ nữ dừng lại, đầu bắt đầu ngoảnh nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó.

Đi đến giữa sân, người phụ nữ dừng lại, đầu của cô, bắt đầu nhìn quanh, như đang tìm ai đó.

Những người khác đều đang ngủ say, không thể nhìn thấy người phụ nữ.

Ngay lúc người phụ nữ sắp nhìn về phía mình, Lý Truy Viễn nhắm mắt hẳn lại.

Một lúc sau, cảm thấy thời gian đã đủ rồi, Lý Truy Viễn lại khe khẽ mở khe mắt.

Nhưng chỉ nhìn một ánh nhìn này, cậu phát hiện người phụ nữ không biết là đã nhìn quanh mấy lần, hay là vẫn luôn nhìn về phía này, tóm lại, trong góc nhìn của Lý Truy Viễn, cậu và người phụ nữ là đang nhìn nhau!

Trong nháy mắt, máu của Lý Truy Viễn như đông cứng lại, nhịp tim “Thịch thịch thịch” tăng tốc.

Khuôn mặt của người phụ nữ máu thịt be bét, như bị thiêu đốt, lại như bị cào cấu, tóm lại, là một sự kinh khủng như bùn đất thịt nát trộn lẫn với nhau lúc gieo hạt đầu xuân.

Vị trí duy nhất nổi bật là ở miệng của người phụ nữ, không thể nhìn rõ môi, chỉ có thể nhìn thấy hai hàng răng trắng, càng làm nổi bật sự đáng sợ này!

Người phụ nữ vẫn đang nhìn chằm chằm về hướng này,

Mà Lý Truy Viễn lúc này lại không dám nhắm mắt lại, không dám có thêm động tác thừa nào.

Nhưng người phụ nữ lại sải rộng bước chân, từng bước từng bước một đi về phía mình.

Xong rồi,

Cô ta phát hiện ra mình có thể nhìn thấy cô ta rồi sao?

Tuy trong lòng như có sóng gió cuồn cuộn nhưng Lý Truy Viễn vẫn cố gắng để mình không nhúc nhích, thậm chí cả hơi thở cũng cố gắng kiểm soát cho giống như trước.

Người phụ nữ này ngày càng tiến gần thì mùi thịt cháy khét, pha lẫn mùi ẩm mốc trên người cô ta lại càng rất khó chịu và buồn nôn.

Có điều, Lý Truy Viễn vẫn hít thở bình thường, như thể cậu vẫn đang ngủ say.

Người phụ nữ đi đến trước mặt, từ từ ngồi xổm xuống.

Khuôn mặt kinh dị của cô, gần như áp sát mũi Lý Truy Viễn.

Lý Truy Viễn lúc này không thể nhắm mắt, chỉ có thể bị ép phải nhìn thẳng vào cô ta, nhìn vào những miếng thịt thối rữa trên mặt cô ta đang rơi xuống từng miếng một, hơn nữa còn có hai miếng thịt vụn còn rơi xuống mặt mình, từ từ trượt xuống theo má.

Nhớp nháp, mang theo nước thịt khiến người ta buồn nôn.

Lúc này, thời gian như trôi chậm lại, từng giây như từng năm.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, người phụ nữ cuối cùng cũng đứng dậy, quay đầu lại, từng bước một đi về phía khu vực trung tâm.

Lý Truy Viễn không để ý đến những miếng thịt vụn còn vương lại trên mặt mình nữa, cậu không nhúc nhích, thậm chí cả mắt cũng tiếp tục giữ nguyên khe nhỏ.

Đột nhiên, người phụ nữ đang đi, cơ thể cô thì vẫn di chuyển nhưng đầu cô lại xoay 180 độ trên cổ, quay về phía sau, lại nhìn về phía Lý Truy Viễn.