Chương 118: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Lời của anh nói xong, các sinh viên dưới khán đài không khỏi nhìn nhau, cảm giác như một kẻ dị biệt bỗng nhiên xuất hiện giữa họ vậy.

Một số bạn học quen biết anh thì cúi đầu cười khẽ, rõ ràng bọn họ đã quen với những hành động và thói quen của Tiết Lượng Lượng rồi.

Có điều, không ít người dân trong thôn đang trải chiếu ngủ cũng đang lắng nghe động tĩnh của những sinh viên đại học này, Tiết Lượng Lượng nói xong, không ít người liền hô: “Hay quá!”.

Lúc này, người cảm thấy mất mặt nhất là Triệu Hòa Tuyền, mặc dù bạn học và giáo viên không biểu hiện gì nhưng anh ta lại cảm thấy Tiết Lượng Lượng đang cố ý nhắm vào mình, liền không khỏi lên tiếng, giọng điệu hơi chua ngoa:

“Ôi, làm màu cái gì chứ, tôi không tin nếu có cơ hội để cậu đi Mỹ mà cậu lại không đi, đừng nói Mỹ, cho dù có cơ hội đi Nhật Bản, Hàn Quốc, cậu cũng sẽ đi thôi.”

Tiết Lượng Lượng phản bác: “Nếu là đi học thì tại sao lại không đi?”

“Phốc.” Triệu Hòa Tuyền đưa ngón tay chỉ vào anh, “Nhìn xem, nói thật rồi đấy, cậu đi rồi sẽ không nghĩ đến việc trở về đâu, cậu không biết, khoảng cách giữa chúng ta và bọn họ lớn như thế nào sao, khoảng cách này mãi mãi không thể đuổi kịp được đâu.”

Tiết Lượng Lượng lắc đầu: “Sẽ đuổi kịp, dưới sự lãnh đạo sáng suốt, chúng ta đã đạt được những thành tựu phát triển to lớn, tương lai chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”

“Nhưng mà cậu phát triển thì người ta không phát triển à? Khoảng cách lớn như vậy, cho dù người ta đứng yên không nhúc nhích, có cho cậu một trăm năm thì cậu cũng không thể đuổi kịp được đâu!”

Tiết Lượng Lượng lại lắc đầu: “Không thể nào, thế giới này là duy vật, trừ phi phản ứng tổng hợp hạt nhân có thể đạt được đột phá, thực hiện thương mại hóa, nếu không thì chiếc bánh thị trường của thế giới này chắc chắn là có hạn. Chỉ cần chúng ta tiếp tục phát triển, đây sẽ không còn là một trò chơi đuổi bắt nữa.”

Triệu Hòa Tuyền cau mày, anh ta không hiểu, những sinh viên khác cũng không hiểu, kể cả giáo viên hướng dẫn thực tập cũng lộ vẻ nghi hoặc.

“Tiết Lượng Lượng, cậu đang nói cái gì vậy, không phải chúng ta là những kẻ tụt hậu đang cố gắng đuổi theo sao?”

“Đúng là đang đuổi theo, nhưng không phải là rượt đuổi. Chúng ta càng phát triển tốt, nền công nghiệp càng phát triển, chúng ta sẽ càng có thể giành được nhiều miếng bánh thị phần hơn. Trong tương lai, chúng không chỉ đứng yên tại chỗ chờ chúng ta mà sẽ liên tục thụt lùi, sẽ chủ động... cùng chúng ta song phương lao tới. Tôi cảm thấy, năm mươi năm sau, tổng lượng kinh tế của chúng ta nhất định sẽ vượt qua Nhật Bản và Hàn Quốc.”

Những sinh viên nhìn Tiết Lượng Lượng với ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, giáo viên hướng dẫn thực tập cũng không nhịn được mà che miệng cười.

Tiết Lượng Lượng vẫn tiếp tục nói:

“Điều này có gì lạ đâu? Trong tương lai, sẽ có một ngày ngành đóng tàu của chúng ta vượt qua Hàn Quốc, ngành sản xuất ô tô của chúng ta vượt qua Nhật Bản. Khi họ mất đi lợi thế của những ngành công nghiệp này, chẳng phải họ chắc chắn sẽ thụt lùi sao?

Còn về việc ở lại mà cậu nói, có thể hiện tại ở đó thực sự có điều kiện sống tốt, nhưng ở lại không phù hợp với tôi. Tôi hy vọng những gì mình đã học có thể được phát huy.

Và tôi không nghĩ, chỉ riêng việc nói những phương ngữ khác nhau ở các tỉnh khác nhau trong nước đã có thể sẽ bị kỳ thị rồi, thế mà khi ra nước ngoài, một nơi tập hợp những chủng tộc và màu da khác nhau mà lại sẽ không gạt bỏ cậu, hơn nữa lại còn cung cấp cho cậu một nền tảng tự do để phát triển. Điều này không hợp lý, bởi vì nó quá phản nhân tính.”

“Hay quá!”

“Hay quá!”

“Hay quá!”

Tiếng hô vang của người dân trong thôn càng lớn, bao gồm cả Lý Duy Hán và bốn người chú cũng tham gia vào tiếng hô vang, mặc dù nhiều từ bọn họ không hiểu, nhưng xuất phát từ một tâm tư thuần phác nào đó khiến bọn họ cảm thấy lời nói của sinh viên này thật sảng khoái.

Triệu Hòa Tuyền hơi tức giận: “Cậu không hiểu, là cậu không hiểu, cậu căn bản không hiểu Mỹ, cũng chẳng hiểu ý nghĩa thực sự của tự do..”

Bên cạnh có sinh viên phụ họa: “Tiết Lượng Lượng, nếu nói chắc như đinh đóng cột vậy thì chắc chắn cậu biết làm gì để kiếm bộn tiền trong tương lai rồi nhỉ, nói thử xem nào, hơ hơ..” 2

“Đúng rồi, cậu nói đi.”

“Chúng tôi sẽ học theo cậu, xem thế nào mới nhìn thấy được tương lai, cùng nhau kiếm tiền.”

Tiết Lượng Lượng suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: “Theo quy luật phát triển của các nền kinh tế tiên tiến, khi một nền kinh tế đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng thì ngành bất động sản của nó chắc chắn sẽ có bước phát triển lớn. Vì vậy, nếu muốn đầu tư sinh lời một cách ổn định, mọi người có thể mua nhà ở khu vực trung tâm của các thành phố lớn, kể cả phải vay ngân hàng để mua.”

Mọi người đầu tiên là ngẩn ra rồi cười lớn hơn, không ít người cười đến chảy nước mắt.

Tiết Lượng Lượng ngồi xuống, sinh viên tiếp theo lên thuyết trình.

Có điều, không ít sinh viên vẫn thì thầm với bạn cùng lớp, đồng thời dùng ánh mắt trêu chọc nhìn anh ta.