Chờ thêm một lúc, Lý Truy Viễn hít sâu một hơi, nhìn về phía bàn học, phát hiện ra nơi đó có một vũng máu, quyển vở làm bài tập tính toán cũng bị nhuộm đỏ.
Ánh mắt quét qua những nét gạch ngang trên đó, Lý Truy Viễn cảm thấy đầu óc như bị kim châm, lập tức đóng vở lại.
Cậu dần hồi tưởng lại, trước lúc mất ý thức, hình như mình đang tính mệnh cách của mình?
Xem ra, không thể tính cho bản thân rồi.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, Lý Truy Viễn đứng dậy bắt đầu dọn dẹp bàn học rồi cầm chậu đi tắm, tiện thể giặt sạch quần áo dính máu của mình treo lên phơi.
Sắp xếp xong, cậu không về phòng mà ngồi lên ghế mây trên ban công dùng để đọc sách.
Gió sớm mang theo hơi lạnh không ngừng phả vào mặt, khiến cả người cậu tìm lại được chút sinh khí, dù đầu vẫn còn hơi khó chịu.
Đèn trong phòng ngủ phía đông sáng lên, phản chiếu qua cửa sổ có thể thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi, bên cạnh còn có một bóng dáng người lớn đang chải tóc cho cô bé.
Thì ra, A Ly mỗi ngày đều dậy sớm như vậy.
Nhìn nhìn một lúc, bóng dáng trong cửa sổ biến mất, bầu trời cũng đang ở giai đoạn xám xịt cuối cùng.
Cửa chính phòng phía đông mở ra, cô bé bước ra khỏi nhà, trong lòng ôm hộp gỗ đựng cờ vây nhỏ.
Cô bé ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lý Truy Viễn đã ngồi ở ngoài phòng ngủ tầng hai, hai người mắt đối mắt.
Rất nhanh, Tần Ly đã đến bên cạnh Lý Truy Viễn, ngồi xuống ghế nhỏ.
Cô bé không trải bàn cờ giấy dầu ra như trước đây, mà là nhìn cậu.
Chốc lát sau, Lý Truy Viễn phát hiện ra một bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại chủ động nắm lấy tay cậu.
Có lẽ trong nhận thức của cô bé, mỗi lần cậu nắm tay cô bé thì cô bé đều cảm thấy bình yên và an ủi trong lòng, nên lần này cô bé chủ động nắm tay cậu, hy vọng có thể trao đi điều tương tự.
Cả hai cứ nắm tay nhau ngồi đó, nhìn về phía những con sóng lúa mì nhẹ nhàng lắc lư trong gió sớm, chứng kiến bầu trời xám xịt dần dần được ánh nắng ban mai thay thế.
Thời gian trôi rất chậm, thời gian lại trôi rất nhanh.
“Hắc xì!”
Lý Tam Giang bước ra khỏi phòng ngủ, hắt hơi một cái.
Ngoảnh đầu, nhìn sang đứa nhỏ ngồi cạnh nhau, trong lòng chợt nhớ đến hình ảnh đồng nam đồng nữ ngồi dưới tòa sen trên tranh vẽ Quan Âm Bồ Tát.
Không phải nói giống, mà là hai đứa trẻ này, ngoại hình rất tinh tế, thực sự giống với đường nét tròn trịa của trẻ con trong tranh vẽ.
Lý Tam Giang hít hít mũi, lại dùng mu bàn tay dụi dụi, ông ấy nhận ra sự thay đổi gần đây của mình, trước đây cảm thấy một mình ung dung tự tại sống rồi lại ung dung tự tại đi cũng tốt, không ngờ lúc về già, vì sự xuất hiện của Tiểu Viễn Hầu mà lại khiến ông ấy tìm thấy niềm vui lúc về già ngậm kẹo đùa cháu.
Lúc này, Lưu dì gọi ăn sáng.
Sáng nay ăn sáng sớm hơn bình thường, bởi vì Lý Tam Giang và Lý Truy Viễn đều phải ra ngoài.
Bữa sáng không phải cháo, mà là mì gói, còn là mì tôm hải sản.
Lưu dì đều cho thêm một quả trứng luộc ở dưới mỗi bát mì.
Mì rất ngon, Lý Truy Viễn lúc đầu không thấy đói, nhưng khi ăn vài miếng liền cảm thấy cơ thể như tan băng, rất nhanh ăn đã hết một bát.
Lưu dì lại đi luộc cho Lý Truy Viễn một bát nữa, mang đến.
Chờ ăn hết bát mì thứ hai, Lý Truy Viễn mới cảm thấy mình hoàn toàn thoát khỏi di chứng của việc tự tính mệnh cách tối qua.
“Muốn thêm nữa không?” Lưu dì hỏi.
“Con ăn no rồi, Lưu dì.”
Tần Ly bên cạnh cũng bỏ đũa, cô bé ăn mì khá chậm, bởi vì luôn phải hút sợi mì dài như nhau rồi cắn đứt, nhai nuốt rồi mới ăn miếng thứ hai.
Lý Tam Giang cũng ăn xong, chép chép miệng nói:
“Nói thật, mì gói này đúng thật là không bằng mì hoành thánh ở quán ăn trong thị trấn nhà mình, cho thêm chút mỡ lợn, xì dầu, tiêu, rắc thêm chút hành lá, đẹp hơn cái này rất nhiều.”
Lưu dì phụ họa: “Đúng thật là vậy.”
Nếu là người nhà khác nói như vậy, phần lớn là muốn hạ thấp mì gói để sau này không mua nữa, tiết kiệm tiền.
Nhưng điều này không tồn tại ở Lý Tam Giang, một đống người giấy bị hủy gần như khiến dòng tiền trong tay ông bị cắt đứt, đủ thấy hàng ngày ông thực sự không tích trữ tiền, kiếm được bao nhiêu tiêu hết vào sinh hoạt, đặc biệt là ăn uống.
Thực ra, trong các vùng nông thôn ở nhiều tỉnh thành hiện nay, có thể ăn mì gói làm bữa sáng thì đều thuộc dạng xa hoa khiến trẻ con hàng xóm ghen tị đến khóc rồi
Một số tỉnh thành, thậm chí còn dần dần phát triển mì gói thành món ăn đặc sản địa phương, ví dụ như mì gói thịt viên trứng ốp la.
Lý Tam Giang cầm hành lý, giậm chân, chuẩn bị xuất phát.
Hành lý của ông dài hơn bình thường, bởi vì ông cũng có đặt thanh kiếm gỗ đào vào đó, từ lúc thanh kiếm gỗ đào này giúp ông giết chết ngửa lần trước, ông càng thêm trân trọng quý báu.
Ông còn đặc biệt đến ủy ban xã gọi điện cho nhà sản xuất, định nhập thêm một lô hàng, không ngờ bên kia thông báo nhà máy sản xuất đồ gỗ đã được cải cách quốc doanh thành tư nhân, đã dừng sản xuất kiếm gỗ đào từ lâu.
Bây giờ, thanh kiếm trong tay ông đã trở thành hàng độc bản rồi.