Chương 111: [Dịch] Vớt Thi Nhân

"Tiểu Viễn Hầu, con viết cái gì vậy?"

"Tính toán."

"Toán học?"

"Vâng, gần giống vậy."

"Cho ông cố xem nào." Lý Tam Giang đưa tay lấy cuốn sổ, phát hiện trên sổ viết không phải là con số mà là mấy nét ngang nét dọc dày đặc hoặc thưa thớt.

"Cái này là gì thế?"

"Các bước tính toán ạ."

"Bây giờ giáo viên đều dạy kiểu này sao?"

"Vâng, tính toán theo cách này nhanh hơn."

"Ồ, vậy con cứ tính đi, học hành chăm chỉ nhé."

"Vâng." Lý Truy Viễn vừa tiếp tục quan sát tướng mạo của ông cố, vừa tiếp tục tính toán.

"Tiểu Viễn Hầu à, ông cố ngày mai phải đi Cửu Vu Cảng, tối không về, Hán Hầu nói sẽ dẫn con đi đào sông à?"

"Vâng, con đã nói với ông nội rồi."

"Vậy thì đi theo ra ngoài hít thở không khí nhé, ông nội con cũng nhớ con lắm, ông nói cho con biết, lúc đó, ông nội con yêu nhất là mẹ con, bây giờ à, ông ấy yêu nhất là con, ông nội con, thật là thiên vị đấy."

Cuối cùng, Lý Truy Viễn tính toán xong, mày cậu nhíu lại, cả người liền lộ ra vẻ uể oải.

"Hé, Tiểu Viễn Hầu, con sao thế?"

"Ông cố, con tính sai rồi."

"Tính sai thì tính sai thôi, biết sai là được rồi, tính lại thôi, chuyện gì to tát đâu."

Lý Truy Viễn gật đầu.

Trong kết quả tính toán dựa trên tướng mạo và mệnh cách của ông cố, cậu rút ra được mệnh cách của ông cố là:

【Tiên thiên đoản mệnh, đa bệnh nan y, thọ nguyên bất hậu, tài nguyên khô kiệt, mệnh trung kỵ thủy, cấm đi đường tà đạo.】

(Bẩm sinh chết sớm, nhiều bệnh quấn thân, thọ nguyên không dày, tiền tài khô kiệt, số mệnh kị nước, cấm đi lệch đường)

Nhìn kết quả tính toán của mình, lại nhìn ông cố đang nằm nghe kịch trước mặt.

Nếu chỉ sai một hai cái, hoặc mơ hồ một hai cái thì cũng thôi, dù sao mình cũng chưa học hết, có sai sót lệch lạc gì cũng là chuyện bình thường.

Nhưng, làm sao có thể sai hết như vậy?

Không, không phải là đơn giản là tính sai, mà là toàn bộ đều trái ngược!

Cảm giác thất bại tràn đầy trong lòng, đây là trải nghiệm mà cậu gần như chưa từng gặp phải trong quá khứ.

Trước đây, trong lòng cậu còn có chút tự hào khi thấy bản thân học được rất nhanh, bây giờ thì hoàn toàn biến mất rồi.

"Ông cố, con về phòng ngủ đây."

"Được, đi đi đi, ngủ sớm, mai ông nội con sẽ đến đón con."

"Ông cố, ông cũng ngủ sớm nhé."

Nhìn Lý Truy Viễn vẻ u sầu rời đi, Lý Tam Giang hơi ngạc nhiên gãi gãi cằm, thầm nghĩ: 1

Đứa nhỏ này chỉ là làm sai một bài toán, cần gì phải thế chứ? 9

Trở về phòng, ngồi xuống trước bàn học.

Lý Truy Viễn nhìn hai bộ sách trước mặt, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác muốn ném bút, đẩy hết sách xuống đất.

Cậu không muốn học nữa, đã nảy sinh cảm giác chán học rồi.

Tay trái chống cằm, tay phải cầm chiếc gương đồng trên bàn học nghịch ngợm.

Tối hôm đó cậu đã phát hiện ra, chiếc hộp cờ vây nhỏ đã biến mất, thay vào đó là một chiếc gương đồng rất cổ xưa.

Cậu biết chắc chắn là A Ly đã lấy mất món quà của mình, còn tặng lại cậu một món quà khác.

Hình ảnh của mình trong gương, đầy vẻ thất vọng.

Nhìn nhìn một lúc, cậu đột nhiên cảm thấy, đây mới là biểu hiện bình thường mà một đứa trẻ ở tuổi của mình nên có.

Lần này, lúc đối mặt với mấy cảm xúc xuất hiện một cách không rõ ràng này, cậu không còn hoảng hốt sợ hãi, cũng không cần phải tự thôi miên thuyết phục bản thân về thân phận của mình nữa.

Không ngờ chỉ tính sai bài toán mà còn có thể có tác dụng như vậy.

Cảm giác thất bại trong lòng Lý Truy Viễn dần được thu lại, cậu dùng tay trái cầm lấy gương, tiếp tục nhìn khuôn mặt mình trong gương, sau đó tay phải cầm bút, bắt đầu tính toán.

Mình lại tính bản thân mình xem.

Có câu, gọi là "thầy thuốc không thể tự chữa cho mình".

Nhưng so với câu này, thứ càng kiêng cự gấp bội lần chính là… "Thầy toán số không thể tự đoán mệnh".

Chỉ là, Lý Truy Viễn học xem tướng bói toán nhờ hai bộ sách được lấy ra từ tầng hầm lên, không có thầy dạy, hơn nữa tác giả của sách hiển nhiên cũng không nghĩ tới, sẽ có người có thể đọc hiểu và học được cuốn sách này nhưng lại không biết cả mấy điều cơ bản như vậy. Giống như sách giáo khoa Đại Số trang đầu tiên, sẽ không bao giờ đặt cho bạn một bảng cửu chương.

Tính toán một hồi, Lý Truy Viễn cảm thấy đầu óc mình hơi choáng váng.

Chắc là mệt rồi, ừm, tính xong thì phải ngủ liền mới được.

Tiếp tục tính toán một lúc.

Cảm giác hình như mình chảy nước mũi rồi, bị cảm sao?

Vươn tay sờ sờ, cúi đầu nhìn thử.

May quá, không bị cảm.

Không phải nước mũi,

Mà là máu.

"Bộp!"

Lý Truy Viễn trực tiếp gục mặt xuống bàn học, bất tỉnh nhân sự.

...

Rạng sáng năm giờ, Lý Truy Viễn ngẩng đầu ngồi dậy, dựa vào ghế, hé mắt nhìn.

Tư thế này duy trì đến năm giờ rưỡi, cảm giác dần phục hồi, đầu cũng bắt đầu đau nhức, đồng tử dần tập trung lại, ý thức từ từ trở về.

Lý Truy Viễn hai tay ấn vào trán, nhẹ nhàng từ xoa bóp.

Cậu không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào, thậm chí cũng không biết mình tỉnh dậy lúc nào.