Chương 108: [Dịch] Vớt Thi Nhân

Rửa mặt xong, tranh thủ trước lúc bữa sáng bắt đầu, Lý Truy Viễn mang ra bàn cờ mà bà nội Liễu tặng hôm qua, muốn chơi cờ với Tần Ly.

Nhưng Tần Ly nhìn thấy bộ bàn cờ đắt tiền kích thước bình thường đó lại không vội vàng cầm quân cờ lên.

“Không thích sao?”

Tần Ly không nói gì.

Lý Truy Viễn đành thu bộ bàn cờ này lại, lấy ra bộ bàn cờ nhựa đơn giản mà chú Tần mua cho cậu ở thị trấn.

Bố trí xong, Tần Ly lập tức cầm quân cờ lên đánh.

Thua liên tiếp ba ván, Lý Truy Viễn có chút nhớ nhung cuộc giao đấu với bà nội Liễu tối qua.

Có điều, cậu cũng có thể cảm nhận được sự tiến bộ trong kỹ năng chơi cờ của mình, bởi vì luôn bị cô bé áp chế nên rất dễ dàng phát hiện và khắc phục mấy thiếu sót của bản thân.

Cô bé đã không còn cố ý nhường cậu nữa, đến ván thứ ba, mặc dù vẫn là cậu thất bại thảm hại nhưng lúc hai người đối mặt nhau đã có không khí của một trận cờ chính thức rồi

Nhưng Lý Truy Viễn cũng hiểu rõ, giới hạn của mình sắp đến rồi, trừ khi cậu vứt bỏ hai bộ sách trong phòng ngủ, đổi lấy sách cờ để nghiên cứu, nếu không thì cậu sẽ mãi mãi không thể thắng được cô bé về kỹ năng chơi cờ.

Chỉ là làm như vậy có ý nghĩa gì chứ, tranh giành hơn thua trong mấy việc không cần thiết chỉ khiến người ta trông thật ngây thơ.

“Tần Ly, em chơi cờ giỏi thật đấy.”

Cô bé dường như đang cười, mặc dù nét mặt không biểu hiện rõ ràng nhưng đôi môi hơi run rẩy, dường như đang báo hiệu hành động cô bé muốn làm.

Dì Lưu dưới lầu gọi xuống ăn sáng.

Ăn sáng xong, Lý Truy Viễn chú ý thấy, cô bé lại một lần nữa cầm quả trứng vịt muối mà mình đã lột vỏ cho, nắm trong tay, giấu vào tay áo.

Lý Truy Viễn liền nắm lấy tay cô bé, lấy quả trứng vịt muối ra:

“Tần Ly, đồ ăn thì phải ăn đi, đừng giấu, em muốn sưu tầm gì, sau này anh sẽ tặng em một số món quà.”

Mắt cô bé sáng lên.

Ăn sáng xong, Lý Truy Viễn giữ lời hứa đến phòng đông, Liễu Ngọc Mai không có trong nhà, cũng không theo thói quen thường ngày ngồi uống trà ngoài sân, bà là cố ý tránh xa.

Đây là lần đầu tiên Lý Truy Viễn vào phòng đông, nhìn thấy linh vị đầy đủ của họ hàng nhà Tần và nhà Lưu, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác mơ hồ như đã từng trải qua vậy

Hình như, mình đã từng đến mấy nơi giống vậy rôi, có cảm giác tương tự nhưng là nơi nào và ai đưa mình đi thì nhất thời không nhớ ra.

Lý Truy Viễn cúi người lạy linh vị, làm xong lễ rồi lại bắt tay dọn mấy chiếc khăn lông bẩn và quả trứng vịt thối trên linh vị.

Tần Ly lúc này đưa tay nắm lấy cánh tay Lý Truy Viễn, lông mi của cô không nháy, người cũng không run rẩy nhưng cũng biểu hiện sự không muốn của cô bé.

Đây là vì người dọn dẹp là Lý Truy Viễn, nếu đổi người khác, dù là Liễu Ngọc Mai tự mình làm thì cô bé đã sớm nổi giận rồi.

“Tần Ly ngoan, muốn sưu tầm đồ thì đừng để ở đây, chúng ta có thể tìm một nơi tốt hơn để đặt, đây là nơi để đặt linh vị cúng tổ tiên, hiểu chưa?”

Tần Ly cúi đầu, cô bé rất thất vọng.

Lý Truy Viễn thì đang suy nghĩ, mình nên tặng cô bé món quà gì nhỉ?

Tặng đồ ăn, chắc chắn là không được, cô bé sẽ bí mật cất đi rồi lại tiếp tục bị mốc thôi.

“Tần Ly, anh tặng em bộ cờ này nhé, không phải bộ mới mà là bộ chúng ta chơi cờ hôm nay, được đựng trong hộp gỗ nhỏ. Em cứ để ở đó, sau này mỗi sáng em lấy ra tìm anh, chúng ta cùng dùng nó để chơi cờ.”

Tần Ly ngẩng đầu, mặc dù vẫn chưa biểu lộ rõ ràng nhưng có thể cảm nhận được, toàn bộ con người cô bé đã trở nên rạng rỡ hơn.

Ngoài cửa nhà, Liễu Ngọc Mai đã cố ý tránh đi lúc nãy, giờ lại lặng lẽ đến gần, ở bên tường nghe trộm, không khỏi trợn mắt.

Bà ấy đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cẩn thận nâng niu bộ đồ chơi không đáng giá của cháu gái mình rồi

Bước ra khỏi cửa nhà, nhìn thấy Liễu Ngọc Mai.

“Bà nội Liễu.”

“Ừm.”

Lý Truy Viễn không vội đi, mà tiếp tục nói: “Bà nội Liễu, hôm nay thời tiết rất đẹp, bà nên đi dạo, hít thở không khí trong lành, sẽ tốt cho sức khỏe hơn đấy.”

“Bà đã nói với A Lực rồi, tối nay nó bận xong việc sẽ dạy con, con cũng đừng sợ vất vả.”

“Làm sao mà sợ được. Cảm ơn bà nội Liễu.”

Lý Truy Viễn nắm tay Tần Ly đi lên cầu thang, tình cờ nhìn thấy Lý Tam Giang đi xuống, lúc không có việc gì, ông cố thường ngủ dậy rất muộn.

“Gần đây học hành thế nào rồi?”

Lý Tam Giang quên mất đêm qua mình đã hỏi rồi, ông ấy chỉ thích thú cảm giác quan tâm đến việc học của con cháu thôi.

Dù sao, nếu ông ấy thực sự suy xét kỹ thì có lẽ sẽ phát hiện ra Lý Truy Viễn gần đây đang đọc mấy cuốn sách gì.

Ừm, cũng bởi vì Tần Ly luôn ở bên cạnh Lý Truy Viễn xem sách, ông ấy lại có hơi sợ cô bé nên vẫn không muốn đến gần.

“Hơi khó nhưng con sẽ cố gắng.”

“Ừm, cố gắng là tốt rồi.”