Lý Truy Viễn hít một hơi thật sâu, lật mở cuốn sách thứ bảy.
Trang đầu tiên của lần này, cậu xem rất nhanh, bởi vì cậu chỉ đang xác nhận suy đoán.
Quả nhiên, cuốn sách thứ bảy là sự tăng cường thêm một bước dựa trên cuốn sách thứ sáu, độ khó hiểu và tính toán đã không chỉ đơn thuần là tăng gấp đôi nữa.
“Phù…”
Lý Truy Viễn hiện tại rất muốn đi rửa mặt nhưng do dự một chút vẫn lật mở cuốn sách thứ tám.
Xem xong trang đầu tiên của cuốn sách thứ tám, Lý Truy Viễn đóng sách lại, ngả người ra sau ghế.
Cậu phát hiện mình đã sai rồi, trước đó còn nghi ngờ tại sao một cuốn sách mê tín dị đoan lại có thể toát ra một mùi vị khoa học nghiêm túc.
Nhưng đến lúc lật đến cuốn sách thứ tám thì cậu đã nhìn thấy huyền học rồi
Bốn cuốn sách đầu về mắt, tai, miệng, mũi, giống như dữ liệu thô, hay gọi là số lượng thô, cuốn thứ năm đến cuốn thứ bảy là sự ứng dụng của số lượng thô.
Dùng cảm tính để ví von thì có thể so sánh với việc vẽ tranh, bạn học từ điểm, đường, mặt cơ bản nhất rồi đến lúc vẽ ra một vật hoàn chỉnh, đến bố cục kết cấu, đến sự kết hợp của ánh sáng và bóng tối, nhận thức ba chiều…
Lúc bạn có thể sao chép hoàn hảo tác phẩm của bậc thầy và vẽ ra một tác phẩm xuất sắc thì gần như đã đến trình độ của cuốn sách thứ bảy.
Cuốn sách thứ tám này… yêu cầu bạn cảm nhận được phong cách của riêng mình, sáng tạo ra trường phái, trở thành bậc thầy.
Vậy nên, cuốn sách này dù có thật thì người bình thường cũng chỉ có thể xem thôi, căn bản không học được, đừng nói đến cuốn sách thứ tám, trước tiên phải học xong một nghìn loại lông mày khi nãy đã.
Lý Truy Viễn liếc nhìn bộ sách “Mệnh Cách Thôi Diễn Luận” bên cạnh, được rồi, vò đã mẻ không sợ rơi nữa.
Ngồi thẳng người, lật mở quyển đầu tiên, ồ, hóa ra là có lời tựa.
Quả nhiên, hai bộ sách này là của cùng một tác giả, bởi vì dòng đầu tiên, câu đầu tiên chính là: “Đọc xong tác phẩm trước “Âm Dương Tướng Học Tinh Giải”.
Đây là điều kiện tiên quyết cần thiết?
Tiếp tục đọc, Lý Truy Viễn liền phát hiện ra không phải như vậy, mà là suy luận về mệnh cách cần rất nhiều điều kiện, một là tướng số, một là tinh tú, một là khí vận.
“Chẳng lẽ trong thùng còn hai bộ của cùng một tác giả, mà mình chưa tìm thấy sao?”
Rất nhanh, Lý Truy Viễn phát hiện ra mình đã sai, bởi vì trong lời tựa, tác giả bày tỏ sự tiếc nuối, ông chỉ nắm vững tướng số nhưng đã không còn đủ sức để đi sâu nghiên cứu về tinh tú và khí vận nữa.
Hoặc nói cách khác, tinh tú và khí vận, vốn dĩ là bao dung lẫn nhau, không phải là phân loại riêng biệt, trong tướng số mệnh cách cũng có tinh tú và khí vận.
Theo quan điểm của tác giả, ông ấy cho rằng phương pháp thực sự để suy luận mệnh cách là cần phải hội tụ bốn học thuật này mới có thể thực sự đạt đến độ tinh vi.
“Có nghĩa là, học xong bốn cái này thì chỉ là nâng cao độ chính xác, vẫn không thể đạt được 100%.”
Mà tướng số trong tác phẩm trước là một trong mấy trợ thủ để hỗ trợ suy luận mệnh cách, nâng cao độ chính xác.
Lời tựa kết chú, Lý Truy Viễn chính thức lật sang trang đầu tiên.
Đầu tiên xuất hiện là một góc của hình vẽ, chính xác là cả trang này chỉ là một góc của hình vẽ, còn chữ viết thì được viết trong hình.
Lý Truy Viễn lật trang nhanh chóng, ghi nhớ hình vẽ trên mỗi trang vào trong đầu, lật xong cả cuốn sách thì bắt đầu ghép hình dạng trong đầu, ghép xong tuy vẫn còn thiếu nhưng đã có thể nhận ra nó là gì.
Là bát quái.
Vậy là, tám cuốn sách này ghép lại với nhau chính là một bát quái hoàn chỉnh.
Mà bộ sách này, thực ra... là một thuật toán mới hoàn chỉnh.
Khoảnh khắc này, Lý Truy Viễn có cảm giác như mình không phải đang ở trong ngôi nhà của ông cố ở nông thôn nữa mà là đã trở lại lớp học ở Thành phố rồi.
Mấy vị giáo sư già cùng với lũ học trò nhỏ tuổi như cậu, sau khi lẫn nhau tra tấn liền lộ ra nụ cười ám muội.
“Thật sự có cảm giác như đang học bài ở lớp học vậy.”
Lý Truy Viễn nhìn đồng hồ, phát hiện đã một giờ sáng, cậu đứng dậy rời khỏi nhà đi đến chỗ vại nước, bắt đầu múc nước ra, rửa mặt.
Toàn bộ con người liền trở nên sảng khoái, cậu lại lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu:
“Học, học thật tốt!”
…
Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, Lý Truy Viễn mở mắt ra, nghiêng đầu, liền nhìn thấy thứ ánh sáng còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời chiếu vào phòng ngủ của mình.
Tần Ly ngồi trên ghế, nghiêng người về phía cậu.
Chắc là sợ giống như lần trước, đối diện trực tiếp với mình, lúc mình tỉnh lại sẽ bị dọa giật mình đây mà.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ áo váy dài, chính là thân trên mặc áo có vải lót, phía dưới mặc váy.
Áo khoác màu xanh đậm điểm xuyết hoa văn trắng, váy màu xanh nhạt thêu thêm cảnh núi non, hoa lá.
Điều này khiến cho người tối qua đã dùng kính lúp đọc sách đến nửa đêm như Lý Truy Viễn, nhìn mà vô cùng dễ chịu.