“Mấy đứa nhỏ, ăn cơm nào, hú hú hú hú ~”
Thôi Quế Anh mang chiếc tạp dề, tay trái cầm bát, tay phải cầm muỗng, vừa hô to vừa gõ vào mép vại cháo.
Ngồi cạnh bên, Lý Duy Hán đang nhồi thuốc lá vào ống tẩu thuốc đá một cái vào mông của người phụ nữ, tức giận mắng:
“Đầu óc bà bị nước vào rồi à, gọi lợn con à?”
Thôi Quế Anh liếc nhìn chồng mình một cái rồi đặt mạnh chồng bát xuống trước mặt ông ta, mắng:
“Phi, lợn còn không náo loạn bằng chúng nó, cũng không ăn bằng chúng nó!”
Dưới tiếng gọi, một đám trẻ từ ngoài chạy vào, trong đó có bảy đứa con trai, bốn đứa con gái, đứa lớn nhất mười sáu tuổi, đứa nhỏ nhất mới ba tuổi.
Lý Duy Hán và vợ có bốn con trai và một con gái, sau khi các con lớn lên thì chia nhà ra ở, bình thường chỉ có nhà con trai cả ở gần sẽ để cặp song sinh ba tuổi ở đây nuôi.
Nhưng cứ đến kỳ nghỉ hè, không biết là vì tiện lợi hay là cảm thấy mình ăn thiệt thòi khi chưa được hưởng lợi từ cha mẹ, tóm lại là tất cả đều sẽ đưa con cái đến đây.
Đã nhận của con trai cả rồi thì những gia đình khác cũng không thể không nhận, thế là chỉ một thoáng đã lập tức biến ngôi nhà thành trường học rồi.
Hai vợ chồng chưa kịp thưởng thức hết sự ngọt ngào của việc cháu con đầy nhà thì mấy cái vại gạo trong nhà đã sắp cạn đáy.
Tục ngữ có câu “Con trai lớn ăn sập nhà cha”, mà giờ tính cả con gái thì đều đang tuổi lớn, ăn rất khỏe, mỗi đứa bụng đều như cái vực thẳm, nhà Thôi Quế Anh mỗi bữa ăn đều phải dùng vại để đựng món chính đấy, hơn nữa một vại còn chưa đủ, trên bếp vẫn còn hâm nóng cả một nồi.
Hai vợ chồng tuy đã có cháu nội cháu ngoại, nhưng tuổi vẫn chưa lớn, theo quy định của nông thôn hiện tại, trừ khi bị bệnh nằm liệt giường mất khả năng lao động, nếu còn sức xuống ruộng thì dù có già đi nữa cũng không có quyền hưởng lộc ăn uống từ con cái.
“Đừng tranh giành, đừng tranh giành, quỷ chết đói đầu thai à, xếp hàng đi!”
Mấy đứa trẻ cầm bát đến nhận cháo, Thôi Quế Anh chịu trách nhiệm múc cháo.
Người cuối cùng là một cậu bé mười tuổi, cậu bé mặc quần yếm bằng vải bò, chân mang dép thời thượng, làn da trắng nõn, vẻ mặt e lệ.
So với những anh chị em xung quanh chơi đến bẩn thỉu còn hít mũi khịt khịt thì cậu bé có chút khác biệt.
“Tiểu Viễn Hầu, lại đây, con ăn ở đây này.”
“Cảm ơn bà nội.”
Thôi Quế Anh cười, vuốt đầu đứa trẻ, nó là đứa cháu ngoại duy nhất trong đám cháu nội, cháu ngoại đông đúc này, nhưng hiện tại thì không tính nữa.
Đứa trẻ tên là Lý Truy Viễn, mẹ nó là con gái út của Thôi Quế Anh, là sinh viên đại học đầu tiên trong lịch sử của thôn Tư Nguyên.
Con gái út thi đậu vào đại học thành phố, sau khi tốt nghiệp thì ở lại Thành phố làm việc, cũng là do tự mình tìm bạn trai, trước khi kết hôn đã đưa bạn trai về nhà một lần, đó là một người thành phố da trắng thịt mịn, ôn tồn lễ độ.
Hình dáng cụ thể thì không nhớ rõ lắm, bởi vì ngày hôm đó, hai vợ chồng Thôi Quế Anh rất e dè trước mặt con rể, không dám nhìn kỹ.
Sau đó con gái mang thai, sinh được một đứa con trai, đường xa việc bận nên từ ngày tốt nghiệp đi làm, hàng tháng con gái đều không ngừng gửi tiền về cho cha mẹ.
Tiền gửi trước khi kết hôn, hai vợ chồng Lý Duy Hán đều cất đi, bốn người con trai lấy vợ, bọn họ kiên quyết nhẫn nhịn không động đến một đồng nào, chờ đến khi con gái đưa con rể về nhà thì Lý Duy Hán gửi lại cả tiền sính lễ mà con rể đưa, còn thêm cả tiền con gái nữa.
Ban đầu muốn cứng rắn hơn, thêm vào một ít cho gia đình, nhưng trước khi bốn người con trai kết hôn, dù hai vợ chồng có cố gắng thắt lưng buộc bụng cũng không thể vắt ra được một giọt dầu nào.
Chuyện này, khiến hai vợ chồng luôn cảm thấy áy náy, tiền con gái cho lại cho con gái, chẳng khác nào lúc xuất giá, cha mẹ không bỏ ra gì cả, thật là xấu hổ.
Còn về tiền con gái gửi mỗi tháng sau khi kết hôn, hai vợ chồng cũng đều cất đi, mấy đứa con trai bị vợ của mình xúi giục dùng đủ loại lý do muốn lấy số tiền này nhưng đều bị Lý Duy Hán mắng cho một trận.
Cách đây nửa tháng, con gái nhờ một người mặc quân phục đưa con trai đến, mang theo một bức thư và một khoản tiền, trong thư nói hiện giờ đã ly hôn, công việc gần đây có một số thay đổi, chỉ có thể tạm thời gửi con trai cho cha mẹ nuôi một thời gian.
Con gái còn nói trong thư, sau khi ly hôn, cô đã đổi họ cho con trai thành họ của mình, đứa cháu ngoại này lập tức trở thành cháu đích tôn.
Đến nông thôn, Lý Truy Viễn không những không hề khó chịu mà còn nhanh chóng hòa nhập, cả ngày theo mấy anh trai chạy vòng vòng trong thôn, chơi đến vui vẻ.
Bữa ăn chính hôm nay là cháo khoai lang, ăn có vị ngọt, nhưng không no lâu, chỉ là dễ tiêu, dù ăn vài bát, bụng căng tròn nhưng chỉ cần chạy nhảy một lúc thì ngay lập tức lại thấy đói.