Chương 14: Trò chơi trốn tìm thất bại Trương Tử An nhanh chóng chạy xuống dưới lầu nhìn một chút. Không thấy tung tích Tinh Hải. Cái chuông trên cửa kính rơi vẫn lẳng lặng nằm đó.
Hắn trở lại trên lầu, tìm trong bếp, cẩn thận tìm trong phòng ngủ của chính mình và phòng sinh hoạt hằng ngày một lượt. Dư quang liếc nhìn chằm chằm hành lang vẫn không tìm thấy tinh hải.
Có khi nào nó chạy vào hai gian phòng đóng cửa kia không nhỉ? Tuy rằng hắn không cho là như vậy nhưng vẫn đi qua phòng cha mẹ và phòng chứa đồ.
Dưới giường, không có.
Trong tủ quần áo, không có.
Dưới bàn làm việc, không có.
Trên ban công, không có.
Hắn lại tìm trong phòng chứa đồ, bên trong là một ít lồng sắt dư thừa cùng lồng trưng bày, còn có không ít đồ vật linh tinh, nơi này càng không có chỗ cho nó trốn. Trương Tử An hoảng hốt lên, oán giận chính mình chơi cái gì không chơi lại theo nó đi chơi trốn tìm, lần này là đùa giỡn quá trớn rồi!
Hắn sốt ruột nói: “Tinh Hải, ta chịu thua… Ta không tìm được ngươi, ngươi ở đâu?” Ngay khi hắn cho rằng sẽ không có lời đáp thì dưới lầu truyền đến tiếng meow. Hắn liền chạy xuống lầu, nhìn thấy Tinh Hải đoan đoan chính chính ngồi xổm ở giữa cửa hàng, lắc đuôi cao hứng vô cùng. “Meow… Tinh Hải thắng rồi…Meow…Tinh Hải thắng rồi” Trương Tử An dùng sức nháy mắt mấy cái, thở phào một cái. Thế những nó trốn ở nơi nào? “Ta thua, ta chịu thua! Tinh Hải, ngươi trốn quá kĩ, có thể nói cho ta biết ngươi trốn ở đâu không?” “Meow… Nơi này… Nơi đó… Nơi này… Nơi đó…” Nơi này nơi đó là nói nó không trốn ở chỗ có định mà là chạy tới chạy lui hai hay nhiều vị trí sao? Tuy nói vậy nhưng cầu thang chỉ có một, nó từ lầu hai chạy đến đây cũng phải đi qua cầu thang. Trương Tử An tìm kiếm lần hai phi thường để ý cầu thang, xác định nó chưa từng xuât hiện ở nơi đó.
Tà môn rồi!
Lòng háo thắng của hắn lại nổi lên, ngồi chồm hỗm xuống hỏi: “Tinh Hải mai chúng ta lại chơi trốn tìm nhé, có được hay không?” “Hảo hảo! Meow! Tinh Hải thích chơi trốn tìm!” …
Ngày thứ hai bé gái quả nhiên mang theo vài hạt đậu phộng và hành nhân đến cửa hàng, đút cho chuột đồng nhỏ, nhìn nó ăn so với bản thân nàng ăn còn cao hứng hơn, chơi khoảng mười mấy phút liền rời đi.
Bé gái đi rồi, Tôn Hiểu Mộng đẩy cửa đi vào, ném cho Trương Tử An một túi bánh bao liền chạy đi lấy lòng Tinh Hải. Kết quả vẫn như cũ đụng vào một cái Tinh Hải liền chạy ra xa. Tình cờ có mấy bác gái chạy bộ buổi sáng trở về đi vào cửa hàng dạo một vòng, dò hỏi giá cả sau đó lắc đầu ra về.
Trương Tử An không cảm thấy thất lạc hay bất ngờ ngược lại mấy bác gái tính toán chi li cũng không phải mục tiêu của cửa hàng. Người trong ngành đồ cổ đều nói: Ba ngày không khai trương, khai trương ăn ba ngày.
Dù thế nào, hắn sẽ không chọn các dụng sủng vật giá rẻ để kéo lượng tiêu thụ, mọi người thường không quý trọng đồ rẻ. Thời điểm không có khách, Trương Tử An lại cùng Tinh Hải chơi trốn tìm. “Lần trước chơi trốn tìm chỉ là vận động cho nóng người thôi.” Hắn tuyên bố, “Hiện tại ta sẽ nghiêm túc, mỗi lần ta nghiêm túc đến ta còn phải sợ. Lần này ta nhất định phải bắt được ngươi!” “Meow!” Tinh Hải tỏ vẻ xem thường tuyên ngôn của hắn.
Lần này đúng thật là tái hiện ngày hôm qua, hắn không tìm được Tinh Hải. Vậy mà sau khi hắn chịu thua, Tinh Hải lại xuất hiện ở lầu một. … Ngày thứ ba, Trương Tử An tự tin tràn đầy, hắn quyết chi trở thành vua trốn tìm. Ngày hôm nay đã có chuẩn bị, đếm xong 100. Sau khi Tinh Hải ẩn mình, Trương Tử An đi lên lầu hai. Mỗi bước lên bậc cầu thang hắn đều tỉ mỉ vẩy một lớp bột mỏng manh. Cầu thang nhà hắn ở nửa đoạn có một chỗ rẽ 90 độ, nói cách khác tuyệt đối không thể từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống lầu một, nhất định phải chuyển hướng ở nơi khúc cua. Chỉ cần Tinh Hải đi xuống cầu thang thì nhất định sẽ dính bột mì mà lưu lại dấu chân.
Hắn cẩn thận tìm ở lầu một nhiều lần, xác định nó không ở lầu một mới lên lầu hai. Thế nhưng lần này hắn chịu thua sau khi Tinh Hải xuất hiện ở lầu một mà chân không hề dính bột mì.
Trương Tử An không phải không thừa nhận, gặp quỷ rồi!
Ngày thứ tư. “Ta nói, ngươi sẽ không vì không có khách hàng mà run đấy chứ?” Trương Tử An mờ mịt ngẩng đầu lên, “A? Ngươi nói gì cơ?” “Ta nói,” Tôn Hiểu Mộng hai tay ôm ngực, dùng ánh mắt xem bệnh nhân để nhìn hắn, “Ta nhìn ngươi có gì đó không đúng, hồn vía lên mây. Có muốn ta giúp ngươi một tay không?” “Đi đi đi! Ngươi mới hồn vía lên mây! Ngươi là bác sĩ thú y sao có thể xem bệnh cho ta? Cẩn thận không ta kiện ngươi ra tòa không cho làm nghề y!” Trương Tử An còn nói: “Kỳ thực, ta còn suy tư một số vấn đề, chưa từng nghe nói thật ra tâm hồn nam nhất khả ái nhất à?” Tôn Hiểu Mộng biểu môi, “Thôi đi, chả phải suy nghĩ vấn đề gì đâu, ta thấy ngươi mộng du ban ngày thôi.” Trương Tử An vung vung tay, đẩy nàng đi ra ngoài, “Mau mau lo quản lí có cửa hàng kia của ngươi đi! Nói bên ta không có khách, bên ngươi cũng không kém bao nhiêu đâu. Nếu không phải vậy ngươi còn có thể nhàn rỗi như vậy sao?” “Ha ha ha!” Tôn Hiểu Mộng tự cười to ba tiếng, “Kỳ thực hôm nay có người hẹn trước xem bệnh ở phòng khám của ta, ta là cố ý nói cho người nghe.” Nói xong nàng như một làn khói chạy đi mất.
Toàn bộ sự chú ý của Trương Tử An đều dồn vào làm sao bất được Tinh Hải, khách mời đến hay không giờ đã là thứ yếu. Ngày hôm nay hắn chuẩn bị làm một vố lớn, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!
Hắn vẫn như cũ dùng bột mì đại pháp, bất quá lần này không thả ở cầu thang mà thả mỗi phòng trong lầu hai. Trò chơi bắt đầu trước tiên đem cửa phòng đóng lại.
Trò chơi như thường ngày bắt đầu.
Chờ hắn từ lầu một tìm tòi tới lầu hai, mở cửa phòng ngủ của mình ra thì nhìn thấy cảnh tượng khó tin. Trong phòng chỉ có thấy dấu chân mèo ở trung tâm. Lớp phấn mỏng manh trượt đi một khối, biểu hiện Tinh Hải mới vừa nãy đã ở đây sau đó biến mất chỉ lưu lại dấu móng vuốt nhỏ. Từ cửa đến giữa phòng không có bất kỳ dấu chân nào. Nơi như đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất vậy.
Hắn đi mở cửa phòng bếp, phòng ngủ của cha mẹ, phòng chứa đồ cùng phòng sinh hoạt. Mỗi gian phòng tại vị trí trung tâm đều lưu lại vết chân mèo. Không trách nó ở đây… nó ở đó. Tinh Hải có thể di động trong nháy mắt giữa các căn phòng. Trong lòng hắn mơ hồ có lời giải đáp, liên quan đến lai lịch của mèo May Mắn… “Tinh Hải, ta chịu thua.” Hắn nói. “Meow! Tinh Hải thắng rồi! Tinh Hải thắng rồi!”, âm thanh của Tinh Hải lần thứ hai từ lầu một truyền đến. “Bất quá, ngày mai nhất định ta sẽ bắt được ngươi!” Hắn tuyên ngôn quyết tâm thắng lợi.