Chương 13: Nhiệm vụ tăng độ thiện cảm trong truyền thuyết.
Trương Tử An ở trong lòng: Phi phi, miệng xui xẻo! Chỗ của ta mới là không có khách đây! “Được rồi cuối cùng vẫn là không có khách!” Chờ khách tới cửa là vấn đề khó khan mà mọi cửa hàng mới khai trương đều gặp phải. Nếu như là nhà hàng thì sẽ có người vào nếm thử nhưng nếu như đó là cửa hàng thú cưng thì nếu đã không dự tính mua thú cưng thì người ta cùng không lãng phí thời gian mà bước vào nhìn một chút.
Nàng nhìn ghế nằm của Trương Tử An, phì một tiếng cười nói: “Ngươi cũng thật là, khách hàng người ta đến thấy ngươi nằm như thế này còn không quay đầu bước ra về à?” Trương Tử An nhún vai, “Khách hàng là đến nhìn thú cưng cũng không phải đến nhìn ta. Đúng rồi, chỗ của ta vừa mới khai trương ngươi không dự định mang quà mừng khai trương sao?” Hắn mặt dày đưa tay ra.
Tôn Hiểu Mộng không nói gì, thật sự chưa từng thấy người nào da mặt dày hơn người này, mới quen mấy ngày liền đưa tay muốn lấy lì xì.
Trương Tử An lại nói, “Ai, phỏng chừng người cũng không mang theo lễ vật. ngày hôm nay liền có ưu đãi ngoại lệ cho ngươi, một lồng bánh bao thêm một chén sữa đậu nành là được. À đúng rồi, bánh bao phải mua ở tiệm lão Diêm đầu phố, nhân chay nhớ bọc lại mang đến đây nhé.” Tôn Hiểu Mộng vừa bực mình vừa buồn cười, lườm hắn quay người đi ra ngoài. Lát nữa nàng quay về. “Chụp lấy này!” Bóng trắng lóe lên, một túi bánh bao nóng hầm hập vừa vặn ném vào trong lồng ngực hắn. Hắn còn nghe được nàng nhỏ giọng nói: “Coi như là bánh bao thịt cho chó ăn.” Nàng không chỉ mua cho hắn mà còn mua cho mình, yên tâm thoải mái ngồi ở ghế sau của quầy thu tiền mà ăn. Đương nhiên tướng ăn của nàng nhìn rất ưu nhã, uống sữa đậu nành cũng là dùng ống hút, không giống như Trương Tử An uống sữa đậu nành liền xốc lên trực tiếp uống.
Ăn uống xong, nàng tìm thùng rác vứt giấy gói bánh, vừa quay đầu liền thấy Tinh Hải trốn sau chậu cây.. “Ai? Đậy là mèo gì a?” Nàng sửng sốt.
Là bác sĩ thú ý, nàng chủ yếu học cách chữa bệnh cho chó và mèo. Dù sao thì hai loại vật nuôi này là thường thất nhất. Mặc khác, nhà nàng mở trại chăn nuôi, từ nhỏ đã được tiếp xúc với nhiều loại chó mèo, năng lực nhận biết giống mèo cũng không kém gì Trương Tử An. Loại mèo trắng đen xen kẽ không phải là không có, nhưng mà con mèo trắng đen trước mặt hai màu phân chia quá mức rõ ràng, nàng thật sự không nhận ra đó là giống gì. “Hừ hừ hừ, chưa thấy bao giờ đi!” Trương Tử An bày ra bộ mặt tinh tướng như mấy nhân vật phản diện trong phim hoạt hình. Tôn Hiểu Mộng căn bản là không nhìn hắn, thả sữa đậu nành xuống bước tới muốn ôm Tinh Hải nhìn kỹ một chút. Không nghĩ tới làm nó sợ hãi như thế, oạch một cái chạy đến khu đồ dùng cho thú cưng, trốn sau đống đồ chơi nơm nớp lo sợ nhìn nàng.
Tâm linh Tôn Hiểu Mộng như bị tấn công 10 ngàn lần, tổn thương dữ dội.! Trương Tử An lập tức từ trên ghế nằm nhảy xuống, chạy hai bước đi qua ngăn cản nàng, "Xin lỗi, con mèo này lá gan rất nhỏ, ngươi đừng dọa nó."
Làm nó sợ... Ta xấu xí lắm sao? Tôn Hiểu Mộng căm tức nhìn hắn.
Nàng nhìn hắn nửa ngày tâm tình mới hồi phục, "Đây là mèo của ngươi?" "Cửa hàng này là của ta, mèo trong cửa hàng đương nhiên cũng là của ta... Chẳng lẽ là của ngươi?"
Nàng cắn răng nói: "Ngươi có biết hay không vẻ mặt của ngươi bây giờ rất muốn ăn đòn?"
Trương Tử An rất đẹp trai hất đầu một cái: "Rốt cục bị ngươi phát hiện, ta và bạn học thời đại học chơi game, bọn họ để ta chơi chiến sĩ, nói ta trời sinh có khuôn mặt trào phúng."
"Vù vù... Ta sẽ trở lại!" Nàng thở phì phò quay đầu bước đi.
"Ai! Nhớ kỹ lần sau đổi thành bánh bao nhân thịt gà! Nhớ thêm ớt!" Hắn ở sau lưng hô.
Chờ bóng người của nàng đi xa, hắn quay sang vẫy vẫy tay với Tinh Hải, "Nàng đi rồi, không sao rồi."
"Meowww... Không nên đụng ta..."
"Yên tâm đi, ta sẽ không chạm ngươi, cũng sẽ không để cho người khác chạm ngươi!" Hắn vỗ lồng ngực bảo đảm.
Nhưng Tinh Hải không chịu trở về, mắt to màu xám chớp chớp mà nhìn hắn, tựa hồ đang chờ mong.
"Làm sao? Có cái gì muốn nói sao?" Hắn hỏi.
"Meow... Muốn chơi... chơi trốn tìm?"
Trương Tử An trên mặt vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng lệ rơi đầy mặt: Rốt cục ngươi phát động nhiệm vụ tăng độ thiện cảm rồi! con mèo nhỏ này nguyên lai yêu thích chơi trốn tìm a!
"Được, không thành vấn đề! Đừng xem ta như vậy, kỳ thực ta khi còn bé có biệt hiệu “Vua trốn tìm” đó... Như vậy, ai làm quỷ?"
"Meoww... Tinh Hải không muốn làm quỷ..."
Ân... Chính là muốn ta làm quỷ đi...
Trương Tử An trực tiếp vươn mình một cái, ở trên ghế nằm làm một tư thế, từ tư thế nằm biến thành úp sấp, "Ta đến đến 100, ngươi mau mau trốn cho kỹ!"
"Meoww... Không cho đếm quá nhanh... Không cho nhìn lén..."
"Được rồi được rồi, ta biết nữa, ngươi mau mau trốn kỹ đi, cũng đừng làm ta tìm thấy ngay lập tức đó!"
Nói, hắn bắt hai mắt nhắm lại, bắt đầu lớn tiếng đếm: "1... 2... 3..."
"9 8... 99... 100... trốn kỹ chưa đó? Ta đi tìm đây!"
Cố ý lại đợi vài giây, hắn mới từ trên ghế nằm ngồi dậy, xoa xoa con mắt, nhìn về phía vừa nãy Tinh Hải còn ngồi đó, nơi đó từ lâu mất đi tung tích của nó.
So-easy! Chỉ là bồi đứa con nít chơi trò chơi thôi mà! Nếu muốn tăng độ thiện cảm thì phải để Tinh Hải thắng, phải tỏ vẻ yếu thế. Xem ta một ngày xoát bao nhiêu độ thiện cảm! Hắn trước tiên lấy ra một cái vòng cổ cho mèo từ chỗ để đồ dùng cho thú cưng, mang lục lạc treo lên cửa kính chếch cầm trên tay, như vậy nếu như có khách hàng vào (thật sự sẽ có sao?), nó sẽ leng keng leng keng vang lên. Trong suy nghĩ của hắn, ở trong một tòa nhà 2 tầng tìm một con mèo là quá đơn giản, dù sao chỗ có thể ấn náu không phải quá nhiều. Rất nhanh hắn liền phát hiện, chính mình sai.mười phần
Đầu tiên là lầu một.
Lồng sắt và lồng trưng bày dư thừa đều được để ở phòng trống trên lầu hai, lầu một rất trống trải, gần như có thể nói là vừa nhìn liền thấy hết. Tìm ở phía dưới quầy thu tiền, tìm trong phòng tắm riêng của thú cưng, những nơi khác không có chỗ có thể ẩn nấp.
"Ta lên lầu đây!"
Hắn tìm cách bắt chuyện, để Tinh Hải có thời gian chuẩn bị, sau đó chậm rãi lên lầu.
Lầu hai có năm căn phòng, phòng ngủ của hắn, phòng ngủ của cha mẹ, phòng sinh hoạt thường ngày, nhà bếp cùng phòng chứa đồ, trong đó phòng ngủ của cha mẹ cùng phòng chứa đồ là đóng kín cửa, Tinh Hải hẳn là không vào được. Suy nghĩ hiện tại của hắn đã chuyển biến đến làm sao không lưu dấu vết cố ý thua nó.
"Được rồi, trước tiên ta muốn bắt đầu tìm từ phòng bếp!" Hắn cố ý lớn tiếng nói, nhắc nhở Tinh Hải thời điểm hắn tiến vào nhà bếp để vội vàng từ trong hành lang chạy xuống dưới lầu. Ở nhà bếp tìm một vòng, tìm không thấy.
"Ta biết rồi, ngươi khẳng định trốn ở trong phòng nhỏ!"
Bên trong phòng nhỏ chỉ có sô pha, TV, không có Tinh Hải. Chỉ còn phòng ngủ của chính mình.
"Ta sẽ tìm trong phòng ngủ!"
Hắn có chút nóng nảy, bởi vì hắn không thấy bóng Tinh Hải nhân cơ hội từ trong hành lang chạy ra, có nghĩa là nó chưa kịp trốn xuống dưới lầu đi, nhưng trò chơi lại không thể bỏ dở, thua có thể sẽ chọc nó tức giận.
Hắn tiến vào phòng ngủ chính mình, kết quả... Cái gì cũng không tìm được.
Tinh Hải đi đâu rồi?