Chương 82: Màn Kịch Của Hoàng Hậu (1)

Hàn Lâm viện Quách gia có hai vị tiểu thư, một người là trưởng nữ đồng thời cũng là đích nữ do chính thất Trần thị sinh ra, cũng chính là người có mặt trong cung yến ngày hôm nay, Đại tiểu thư Quách gia Quách Yến Giai.

Quách Yến Giai năm nay vừa tròn mười ba, nàng xuất thân từ thư hương thế gia, Quách đại nhân giữ chức Thị độc tại Hàn Lâm viện, cho nên từ nhỏ Quách Yến Giai đã tài học hơn người, bảy tuổi biết làm thơ, mười tuổi biết đánh đàn, hiện tại đã là tài nữ có tiếng của Đại Ngụy. Cho dù là cầm kỳ thi họa cũng không làm khó được nàng, một năm trước nàng đã được mời vào học ở Quốc Tử Giám, Quốc Tử Giám là nơi chỉ bồi dưỡng nhân tài, chỉ có thành viên hoàng thất mới có thể vào học, nàng là người duy nhất không thuộc dòng dõi hoàng tộc được mời vào học, có thể thấy đó là một loại vinh dự.

Ngày hôm nay nguyệt sự của Quách Yến Giai tới, nàng cảm thấy có chút không khỏe, vốn dĩ lúc đầu cũng không định tiến cung nhưng nghĩ lại mọi năm đều là do Hương Quý phi đứng ra chủ trì cung yến thì Quách gia đều đi đầy đủ, năm nay đến lượt Từ Hoàng hậu, nàng thân là đích trưởng nữ lại không đi, tránh không khỏi sẽ đắc tội Hoàng hậu.

Hàn Lâm viện Quách gia không thuộc bất kì thế lực nào, trên triều không gây ảnh hưởng mạnh, dưới hậu cung lại không có người Quách gia, cho nên từ trước đến nay Quách gia đều theo phe trung lập, mặc dù không tỏ thái độ theo hầu bên nào nhưng nếu hôm nay người Quách gia không đi dự, Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó trách tội xuống, Hương Quý phi một bên chống đối Hoàng hậu, tất nhiên sẽ nói đỡ cho Quách gia, như vậy cho dù Quách gia không tỏ rõ thái độ thì cũng sẽ bị hiểu lầm là người của Hương Quý phi, đến lúc đó Hương Quý phi thuận tiện lôi kéo người về phe nàng ta. Từ Hoàng hậu có An Định Hầu phía sau chống lưng, mặc dù Từ gia hiện tại suy thoái rất nhiều so với nhưng hổ bệnh vẫn có thể phát uy, mà nhà mẹ của Hương Quý phi lại là Trấn quốc Tướng quân phủ, nắm trong tay cả ngàn tinh binh, cả hai quyền cao chức rộng, thế lực nhỏ như Quách gia khó mà dám đắc tội.

Khi thiệp mời được đưa đến, sắc mặt mỗi người Quách gia đều không giống nhau, Quách phu nhân Trần vốn dĩ muốn cùng nữ nhi của nàng là Quách Yến Giai đi dự cung yến, y phục trang sức đều đã chuẩn bị không ngờ hôm nay lại là nguyệt sự của nữ nhi. Quách Yến Giai đang ở tuổi trưởng thành, nguyệt sự đến không hề báo trước, mặc dù đây đã là lần thứ tư nguyệt sự đến vơid nàng nhưng nàng vẫn không lường trước được, bụng dưới co thắt, cơn đau âm ĩ quấy phá, nàng là thân liễu yếu đào tơ tất nhiên là chịu không nói, buổi sáng hôm nay đều nằm trên giường chườm khăn nóng. Trần thị nhìn nữ nhi như vậy cũng đau lòng, nàng cũng không muốn để nữ nhi đi nhưng nghĩ đến mục đích lần này của cung yến, mọi người khó mà dám vắng mặt, dù sao đây cũng là cơ hội để bay lên cành cao, nếu nữ nhi nàng được vương công quý tộc nào đó để ý, con đường hôn sự sau này cũng sẽ dễ dàng hon rất nhiều nhưng nghĩ đến tiếng tăm của nữ nhi sớm đã truyền khắp kinh thành, hôn sự của nữ nhi vốn không cần lo lắng, điều quan trọng là nếu không đi thì chính là đắc tội Từ Hoàng hậu. Mà lúc này thứ thiếp của Quách đại nhân lại bỏ đá xuống giếng, tỏ vẻ quan tâm Quách Yến Giai nhưng thực chất là muốn Trần thị dẫn nữ nhi nàng ta vào cung, cũng tức là Nhị tiểu thư Quách Yến Đình.

Thân là mẫu thân, Trần thị làm sao có thể nhường cơ hội tiến cung của nữ nhi mình cho nữ nhi của tiện nhân cướp phu quân nàng? Vì vậy nàng không chút do dự liền cự tuyệt.

Mẫu thân của Quách Yến Đình nháo đến chỗ Quách đại nhân, Quách đại nhân thân là Thị độc Hàn Lâm viện cũng hiểu rõ đạo lí không thể “sủng thiếp diệt thê” được, huống hồ thiệp mời vốn là gửi cho Quách Yến Giai, Quách Yến Đình thân là thứ nữ làm sao có thể thay tỷ tỷ tiến cung? Mặc dù quốc quy không có quy định người đến cung yến phải là người có tên trên thiệp mời, trước giờ thủ vệ canh cổng đều nhìn thiệp mời chứ không nhìn người nhưng từ xưa đến nay cũng không có ai lại để người khác thay mình đi dự cung yến, chính xác mà nói chính là không muốn trao cơ hội tốt như vậy cho người khác. Huống hồ cung yến là nơi tập trung những vương công quý tộc, tiểu thư thế gia, phần là đều là đích tử đích nữ, người có thân phận thứ nữ thấp kém làm sao có thể được mời?

Nghỉ ngơi cả một buổi sáng, tinh thần của Quách Yến Giai tốt hơn một chút, mặc dù cùng mẫu thân tiến cung nhưng từ đầu bữa tiệc đến hiện tại nàng chỉ đi ra khỏi chỗ ngồi vó một lần, đối với màn biểu diễn của những người khác nàng cũng không có hứng thú, chỉ hận không thể nhanh chóng trở về Quách phủ, may mắn hôm nay trời tối, người lại đông, hành động của nàng cũng không bị người khác chú ý đến, chính là không ngờ nằm yên cũng trúng đạn.

Quách Yến Giai bị điểm danh có chút sửng sốt, nhìn qua Quách phu nhân, dù sao đây cũng là lần đầu tiên diện kế phượng nhan nên tránh không khỏi có chút khẩn trương, Trần thị biết nữ nhi lo lắng điều gì đành cho nàng một ánh mắt yên tâm, dưới ánh mắt nghi ngờ của mọi người Quách Yến Giai lúc này mới dám bước đến trước mặt Từ Hoàng hậu hành lễ.

“Thần nữ Quách gia Quách Yến Giai, tham kiến Thái hậu nương nương, tham kiến Hoàng hậu nương nương, tham kiến Quý phi nương nương cùng các vị tần phi nương nương.” Động tác của nàng nhẹ nhàng, dịu dàng mà uyển chuyển, bởi vì thấy sắc nặt nữ nhi có chút tái nhợt nên Trần thị đã trang điểm cho nàng, váy đào tới chân, hai má hồng hào, đôi môi hồng nhuận, thiếu nữ xinh đẹp đứng đó thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh.

“Nàng chính là Quách gia Đại tiểu thư Quách Yến Giai? Quả nhiên là một mỹ nhân hiếm có.” Hoàng y nam tử phe phẩy quạt, đẩy tay người bên cạnh.

“Triệu huynh, ngươi thấy nàng thế nào?”

Người gọi Triệu huynh trầm mặc một lát mới mở miệng: “Có thể vào được Quốc Tử Giám chứng tỏ nàng không tầm thường.”

“Đới huynh, huynh đừng làm trò nữa, Triệu huynh vốn không quan tâm đến mỹ sắc a.”

Hoàng y nam tử gọi Dới huynh thở dài: “Đúng là không hiểu phong tình.”

“Nói đến phong tình sao các người không nhắc đến Phong Lãng ta đây?” Hồng y nam tử không biết từ khi nào đã xuất hiện phía sau ba người, hắn một bộ dạng yêu nghiệt cười.

“Phong huynh, huynh đến khi nào vậy?” Từ lúc tiến cung đến giờ đều không thấy bóng dáng của hắn, hiện tại hắn từ đâu chui ra vậy?

“Vừa mới đến, nơi đó xảy ra chuyện gì vậy?” Phong Lãng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, tự rót cho mình một chén rượu rồi tự thưởng thức.

“Có chuyện vui rồi Phong huynh, huynh chờ xem.” Hoàng y nam tử họ Đới cười bí hiểm, Phong Lãng mặt không chút biểu cảm nhìn về phía đó, lúc này Từ Hoàng hậu đang hỏi chuyện Quách Yến Giai.

“Miễn lễ, Yến Giai tiểu thư phong tư hơn người, lời đồn quả nhiên không sai.” Từ Hoàng hậu nở nụ cười phúc hậu, cẩn thận đánh giá Quách Yến Giai, cung yến hôm nay chẳng khác nào bách hoa yến, các vị tiểu thư đều mang một đặc điểm của loài hoa, nha đầu Quách gia này không tệ, chính là thế lực Quách gia quá yếu, không thể trợ giúp cho nhi tử Thái tử của nàng.

Quách Yến Giai cúi đầu, cung kính trả lời: “Hoàng hậu nương nương quá khen, nói đến phong tư hơn người, yến hội ngày hôm nay có rất nhiều vị tiểu thư như vậy, thần nữ không dám nhận.”

“Quách tiểu thư khiêm tốn, xem ra Quách đại nhân dạy dỗ ngươi rất tốt.” Thái hậu bên cạnh gật đầu, được khen nhưng không hề kiêu ngạo, đức tính này cần phát huy, có lẽ... sau này nàng ta có thể làm nên đại sự.

“Mẫu hậu nói đúng, nghe nói học thức của Quách tiểu thư đây uyên bác vô cùng, An Khánh sau này ở học viện phải nhờ Quách tiểu thư chiếu cố rồi.”

Quách Yến Giai sửng sốt, lời này của Hoàng hậu... là có ý gì?

An Khánh Công chúa năm nay đến tuổi nhập học, mọi người đều biết chuyện này, Quách Yến Giai một năm trước đã vào học viện, chiếu cố người mới vốn là chuyện hiển nhiên chính là An Khánh Công chúa là công chúa hoàng thất, lẽ ra phải bảo công chúa chiếu cố nữ nhi của thần tử là Quách Yến Giai chứ? Huống hồ Thuần Ngọc Công chúa cũng theo học ở trong học viện, niên kỷ so với Quách Yến Giai nhiều hơn một năm, nói về chiếu cố đâu tới lượt Quách Yến Giai, Thuần Ngọc Công chúa thân là tỷ tỷ, để nàng ta chiếu cố không phải tốt hơn sao? Cho dù Quách Yến Giai thông minh hơn người, xứng danh tài nữ nhưng từ xưa đến nay quân thần khác biết, để một thần nữ chiếu cố công chúa, yêu cầu này của Hoàng hậu tựa hồ có chút quá phận?!

Lam An Khánh một bên sa sầm mặt, nhìn đến Quách Yến Giai càng cảm thấy chướng mắt, mẫu hậu làm sao có thể để một thần nữ đi chiếu cố nàng cơ chứ?!

Ở nơi này, người hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Từ Hoàng hậu nhất không ai khác chính là Như Sương, bởi vì nàng rất rõ ràng Từ Hoàng hậu đang muốn nói về vấn đề gì.

Không khí xung quanh bởi vì lời nói của Từ Hoàng hậu mà lâm vào xấu hổ, người bên trên không biết Từ Hoàng hậu lại nổi điên gì, người bên dưới lại càng không hiểu rõ vấn đề, chỉ nghĩ rằng có lẽ Quách Yến Giai được Hoàng hậu coi trọng, nếu không dựa vào thân phận thần nữ của nàng ta làm sao có thể khiến Hoàng hậu mở miệng bảo nàng chiếu cố An Khánh Công chúa?

Nguyệt Viên Viên thì thầm vào tai người bên cạnh: “Hoàng hậu như vậy... là xem trọng Quách Yến Giai sao?” Nàng biết Quách Yến Giai tài cao học rộng, dung mạo như hoa như ngọc, ở học viện danh tiếng không nhỏ, được Hoàng hậu xem trọng cũng không có chuyện gì là lạ, chính là mục đích của cung yến ngày hôm nay chính là muốn tuyển phi cho các hoàng tử, Thái tử đã có vị hôn thê, như vậy người được tuyển phi không phải là...

Hạ Nguyệt Lam ngẩn ra: “Chuyện này thì liên quan gì đến ngươi?”

Nguyệt Viên Viên cắn môi: “Chính là... tò mò một chút.”

Ánh mắt Hạ Nguyệt Lam nhìn người bên cạnh như thấy quỷ, nha đầu này suốt ngày không quan tâm đến chuyện người khác, sao hiện tại lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này?

“Quách tiểu thư, Như Sương nói ngươi có thể chứng minh lời Như Sương là thật, điều này là thật sao?” Thái hậu là người mở miệng phá tan bầu không khí này.

Quách Yến Giai nhìn lướt qua Hoàng hậu ở phía trên mới cung kính trả lời Thái hậu: “Hồi bẩm Thái hậu nương nương, lúc nãy thần nữ quả thật đã gặp qua vị tỷ tỷ này...” Còn về phần kẻ trộm miếng ngọc bội là ai, nàng không rõ, chính là Quách Yến Giai không dám nói ra những lời này mà chỉ lẳng lặng nhìn Như Sương bên cạnh, khi đó nàng cũng ở bên cạnh vị tỷ tỷ này vì sao nàng lại không phát hiện được kẻ trộm mà tỷ ấy lại biết được?

“Chuyện là như thế nào?”

Lúc nãy nàng cảm thấy không khỏe nên muốn đi ra ngự hoa viên phía sau hóng mát, khi trở về không ngờ lại đi lộn đường, con đường lát đá đó khá vắng vẻ, Quách Yến Giai lần đầu tiên tiến cung tránh không khỏi bị lạc, nàng vốn dĩ muốn tìm một cung nữ để chi đường trở về, lúc này đụng phải Như Sương, nàng nghĩ Như Sương là vị tiểu thư nào đó nên vội kéo lại hỏi đường, trùng hợp hai người đều có cùng mục đích. Như Sương dẫn Quách Yến Giai trở về yến hội, gặp phải Quách phu nhân Trần thị, Trần thị nhìn thấy nữ nhi nên lại hỏi han một hai câu, thấy Quách Yến Giai không có gì mới trở về tiếp tục trò chuyện với các vị phu nhân, Quách Yến Giai cảm ơn Như Sương xong thì bên cạnh truyền ra tiếng xôn xao, có vẻ như có người té ngã, người tập trung ở phía đó quá đông nên nàng không tiện lại gần, chỉ có thể đứng ở bên này nhìn đến, có một điều kì lạ là trong lúc một người đang quan tâm người bị ngã thì một bàn tay trắng noãn nhặt lên miếng ngọc bội, bởi vì vị trí của nàng có thể thấy rõ ràng hành động của nữ tử đó, chỉ là người quá đông nên nàng không biết đó là ai, nghĩ rằng chắc là chủ nhân của miếng bạch ngọc đó làm rơi nên mới nhặt lại nên mới không có bận tâm, không ngờ lại xảy ra chuyện này, Quách Yến Giai kể lại mọi chuyện từ đầu chí cuối, một chút cũng không dám giấu diếm.

Từ Hoàng hậu cười lạnh: “Điều này thì nói lên được cái gì?” Không bằng không chứng, nàng nuốn nhìn xem Như Sương này có năng lực ra sao?

“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, kẻ nhặt miếng ngọc đó chính là kẻ trộm, cả nô tì cùng với Quách tiểu thư khi đó đều nhìn thấy rõ bàn tay đó, hẳn là trong lúc mọi người không chú ý người này đã làm lỏng sợi dây treo miếng ngọc của công chúa, nhân cơ hội Liên tiểu thư bị thương, mọi người quay quanh nàng liền nhanh chóng nhặt miếng ngọc bội.”

“Suy luận thật sắc sảo, bất quá đó cũng chỉ là suy nghĩ của ngươi thôi. Một bàn tay... ở đây có nhiều người như vậy, ngươi làm sao có thể nhận ra đó là bàn tay của ai?”

“Quách tiểu thư, tiểu thư có nhớ rõ bàn tay người nhặt miếng ngọc có đặc điểm gì khác không?”

Quách Yến Giai ngẩn người, cố gắng nhớ lại, lúc đó quá tối, trong hoa viên cũng chỉ treo mấy cái đèn lồng, ánh đó bên trong không đủ chiếu hết mọi thứ xung quanh, khi đó nàng nhìn thấy bàn tay người đó, tựa hồ đeo gì đó, giống như là...

“A, người đó có đeo một chiếc vòng tay... chính là chiếc vòng ngọc lưu ly, hình như là Thất Ngọc?”

Lam An Khánh bất giác rụt tay giấu sau lưng, sắc mặt có chút tái nhợt, nàng ở ngay phía sau Từ Hoàng hậu nên dù là một hành động nhỏ cũng sẽ thu hút ánh mắt mọi người, Thái hậu bên cạnh nhíu này, Từ Hoàng hậu bất giác chau mày, Hương Quý phi tựa hồ như đã hiểu ra gì đó, một tia châm chọc xẹt qua mắt.

“Vòng ngọc lưu ly, hơn nữa còn là Thất Ngọc? Trùng hợp là An Khánh Công chúa cũng có một chiếc vòng như vậy.” Ánh mắt Hương Quý phi nhìn về phía bàn tay đang giấu ra phía sau của Lam An Khánh, từ tốn mở miệng: “Cũng không biết An Khánh Công chúa có muốn để mọi người đại khai nhãn giới hay không?” Trong lòng nàng đã có đáp án, thảo nào Từ Hoàng hậu lúc nãy lại nói một câu như vậy với Quách Yến Giai, chỉ sợ là muốn nha đầu đó “chiếu cố” chuyện này đi?

Lam Thuần Ngọc sớm đã nghi ngờ Lam An Khánh, ngày đó khi Lam An Khánh nhìn đến miếng ngọc của nàng thì hai mắt đã hiện lên vẻ say mê, chỉ mong có thể mang về làm của riêng, chính là khi đó nàng cũng không có bận tâm, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Lam An Khánh thèm khát đồ vật của nàng nhưng vì có Ngụy đế sủng ái nàng nên nàng ta cũng không dám có ý nghĩ không an phận, không nghĩ đến lần này nàng ta lại dám chơi trò trộm cắp này, quả thật là to gan!

“Quý phi nương nương nhằm rồi, ta hôm nay không có mang theo chiếc vòng Thất Ngọc nào cả, có lẽ đã để quên trong tẩm cung của ta rồi.”

“Phải không? Lúc nãy ta còn nhìn thấy muội đeo nó cơ mà?” Lam Thuần Ngọc liếc mắt một cái, trong lòng cười lạnh.

Thân thể Lam An Khánh cứng đờ, một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng: “Tỷ tỷ nhìn lầm rồi.”

Lam Thuần Ngọc cũng không chịu nhường: “Đã như vậy... muội giấu tay ở phía sau làm gì?”

“Tỷ...”

“Đủ rồi! Thân là công chúa hoành thất lại đứng trước mọi người tranh cãi, còn ra thể thống gì nữa?!” Thái hậu chau mày, rốt cuộc cũng nhịn không được lên tiếng. Tính cách Lam An Khánh thế nào, nàng quá rõ ràng, hiện tại nhìn bộ dạng giấu đầu lòi đuôi của nàng ta liền đã có đáp án, chỉ sợ là nàng ta lấy trộm miếng ngọc của Lam Thuần Ngọc, sau đó còn vu oan cho Hạ Anh làm kẻ chết thay.

Hay cho một Hoàng hậu, dạy dỗ nữ nhi như thế còn có dáng vẻ mẫu nghi sao?!

Lam Thuần Ngọc cùng Lam An Khánh liếc mắt nhìn nhau, nhất thời đồng thanh đồng thuận nhận lỗi: “Hoàng tổ mẫu tha tội, là cháu gái không biết nặng nhẹ, cháu gái biết sai, xin hoàng tổ mẫu tha tội.”

Thái hậu vẫy tay, hàm ý chính là bỏ qua chuyện này, Lam An Khánh còn chưa kịp thở phào thì Thái hậu đã tiếp lời: “An Khánh, con rốt cuộc có lấy ngọc bội của tỷ tỷ hay không?”

Một câu hỏi như vậy rơi xuống chẳng khác nào nhận định Lam An Khánh chính là kẻ đã lấy trộm ngọc bội? Mặc dù Lam An Khánh thập phần đáng nghi nhưng yến hội hôm nay đâu chỉ có mình nàng mang chiếc vòng lưu ly? Dù sao nàng cũng là một công chúa hoàng thất, cho dù thích thế nào cũng không thể đi ăn trộm, huống hồ Thái hậu lại tin tưởng lời nói của một nha hoàn không rõ lai lịch, cho dù có Hàn Lâm viện Quách gia ra làm nhân chứng An Quý nhân vẫn cảm thấy bất mãn.

“Mẫu hậu, nhất định có hiểm lầm ở đây, người không thể dựa vào một chiếc vòng liền kết tội cháu gái người như vậy.” An Quý nhân là mẫu thân thân sinh của Lam An Khánh, ra mặt cho nàng ta cũng là điều dễ hiểu, không giống với Từ Hoàng hậu, nghe Thái hậu hỏi tội nữ nhi của mình mà mặt vẫn không đổi sắc.

“Ta còn chưa kết tội nàng, ngươi gấp cái gì?” Thái hậu nhướng mày, tỏ vẻ không hài lòng với thái độ của An Quý nhân, An Quý nhân trước giờ là người biết nhẫn nhịn, sống trong cung bao năm qua, vinh sủng mà Ngụy đế đối với nàng ta cũng không hề suy giảm, nhờ có nàng ta mà An gia bên kia mới thể đứng vững trên triều, may mắn là nàng ta sinh nữ nhi, không có uy hiếp đến địa vị của Thái tử nên Từ Hoàng hậu mới không để nàng ta sống đến hiện tại, An Quý nhân biết nhẫn nhịn thế nào đứng trước an nguy của nữ nhi vẫn rất nôn nóng.

Từ Hoàng hậu không hổ là mẫu nghi thiên hạ, chủ nhân của lục cung, trên người nàng không chỉ hội tụ trí tuệ mà còn không từ thủ đoạn, An Quý nhân được sủng ái nhưng chỉ sinh được công chúa, sau Lam An Khánh cũng không có thêm vị hoàng tử công chúa nào, điều này cho thấy cả đời này An Quý nhân chỉ có thể dừng ở vị trí “Quý nhân” mà thôi. Lam An Khánh là công chúa, trước đó đã có một Lam Thuần Ngọc cho nên Lam An Khánh cũng không có nhận được sủng ái của Ngụy đế, hắn đối với Lam An Khánh tuy lạnh nhạt nhưng đối với An Quý phi vẫn là có tình, cho nên Hoàng hậu mới lợi dụng điều này, nhận Lam An Khánh làm nữ nhi dưới gối của mình.

Bốn tuổi năm đó, Lam An Khánh được chuyển đến sống trong Vị Ương Cung của Hoàng hậu, An Quý nhân lúc đầu vốn không muốn giao ra nữ nhi, tuy nói trong cung không có tình nhưng nữ nhân luôn là sinh vật dễ mềm lòng, bị tình cảm mẫu tử trói buộc, nếu không phải người lãnh tâm vô tình thì tuyệt đối không sẽ không nỡ giao con mình cho người khác nuôi dưỡng. An Quý nhân không phải nữ nhân vô tình, nàng mang thai gần mười tháng, đối với nữ nhi yêu thương hết mực, cho dù Ngụy đế không thích nữ nhi này cũng không sao, chỉ cần mẫu tử hai người bên nhau thì An Quý nhân liền thỏa mãn, không ngờ Hoàng hậu lại đưa ra yêu cầu, buộc nàng phải giao nữ nhi ra, bởi vì An gia bên kia gây áp lực cho nên An Quý nhân đành thuận theo. Khi đó An gia vẫn phải dựa vào Từ gia, hiện tại Từ gia đã suy yếu, Lam An Khánh cũng đã lớn, An Quý nhân lúc này muốn lấy lại nữ nhi cũng đã muộn, dù sao mấy năm thời gian Lam An Khánh đã bị Hoàng hậu tẩy não, đối với dưỡng mẫu xem trọng, còn mẫu thân thân sinh lại không xem ra gì.

“Mẫu hậu, con cũng là vì quá lo lắng cho An Khánh...” An Quý nhân mấp môi, bị ánh mắt Thái hậu nhìn có chút hít thở không thông.

“Nàng nếu không làm vì sao lại muốn nói dối?” Nàng tuy già nhưng cũng chưa có lú lẫn, ánh mắt của nàng vẫn còn sáng, Từ Hoàng hậu ngồi ở giữa, vị trí bên trái là của nàng, Lam Anh Khánh chỉ ở phía sau Hoàng hậu, khoảng cách này cũng đủ để nàng thấy được đôi tay đang giấu phía sau của nàng ta có đeo một chiếc vòng, đó chính là chiếc vòng lưu ly khi Quách Yến Giai nhìn thấy trên tay của kẻ trộm ngọc, nếu nàng ta thật sự không làm thì không cần thiết phải nói dối, nếu đã nói dối thì trong lòng chột dạ, sợ bị người khác phát hiện.

Lam An Khánh cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Thái hậu, Thái hậu là người trải qua sự đời trên nên ánh mắt của nàng tựa hồ như có thể nhìn thấu tất cả.

“Hoàng tổ mẫu, An Khánh không có nói dối, An Khánh tưởng Hương Quý phi đang nói về một chiếc vòng ngọc khác...” Lam An Khánh cũng không người ngu ngốc, nàng bọn họ đã khẳng định nàng là kẻ trộm miếng ngọc của Lam Thuần Ngọc nhưng họ vẫn chưa kết tội, điều này chứng tỏ họ muốn bản thân nàng thừa nhận, nếu nàng không thừa nhận, cho dù là bằng chứng gì đưa ra Hoàng hậu đều có thể phản bác lại. Hoàng hậu làm vậy không phải vì muốn bảo vệ nàng mà là vì mất mũi của hoàng thất, miếng ngọc đó tuy quý giá nhưng danh dự của hoàng thất còn quý giá hơn, chẳng ai muốn vạch áo cho người khác xem lưng cả, cho dù nàng thật sự là kẻ trộm ngọc, lời nói miệng không bằng không chứng cũng không thể kết tội được nàng, huống hồ nàng còn là công chúa, nàng không tin bọn họ lại vì muốn đòi công đạo cho Lam Thuần Ngọc mà không suy nghĩ đến đại cục, vứt bỏ mặt mũi hoàng thất.