Chương 81: Chương 70-3: Tiến Cung Giải Thích (3)

“Như Sương?” Nhìn đến thân ảnh quen thuộc dần hiện ra trước mắt, Thái hậu kinh ngạc mở miệng, chẳng phải nàng đã dặn dò Như Sương ở bên cạnh chăm sóc cho Lan nha đầu, không để nàng ta xuất hiện trong cung yến ngày hôm nay rồi sao, Như Sương lại xuất hiện ở đây vậy... Lan nha đầu đâu?

Thái hậu nhanh chóng nhìn xung quanh một lượt, không nhìn thấy bóng dáng cần tìm, lại hướng ánh mắt về phía chỗ ngồi của Tiết gia, ngoại trừ nữ hài có gương mặt giống hệt trong trí nhớ thì hai nữ hài còn lại nàng một chút cũng không có ấn tượng, tựa hồ là người nhà Tiết phủ, ánh mắt nàng nhìn hai nữ hài rồi rơi vào người hoàng y nữ tử. So sánh với Hạ Anh một thân đỏ rực, Tiết Liên Kiều một thân trắng tuyết, Tiết Phong Linh thì lại khoác lên người hoàng y cao quý, nhìn chất liệu có lẽ không phải là loại tầm thường, dù sao hôm nay cũng là cung yến, cung yến cũng không phải bữa tiệc tầm thường của những nhà quyền quý, Tiết lão thái thái chuẩn bị y phục như vậy cũng không có gì là lạ. Trong các vị tiểu thư ngồi ở đây, có vị nào mà không ăn mặc xinh đẹp, không sơ sài? Tiết Phong Linh chỉ là một trong những người đó, cho nên cũng không gây chú ý, thứ khiến người khác chú ý duy nhất chính là dung nhan xuất chúng của nàng.

Mày như liễu diệp, mâu thuần tuyết tâm, làn da nàng trắng như bạch ngọc, mái tóc đen dài như suối được vấn lên một cách nhẹ nhàng, là kiểu tóc của thiếu nữ mới lớn, cung yến năm nay rất nhiều thiếu nữ vừa bước vào tuổi thứ mười hai cho nên kiểu tóc này cũng không mấy nổi bật. Đối với nữ hài như Tiết Phong Linh, chỉ sợ là bản thân nàng không muốn tranh giành nổi bật, nếu không người tỏa sáng nhất đêm nay không ai khác chính là nàng mà không phải nha đầu ngu ngốc gọi Hạ Anh này. Thái hậu nhìn Tiết Phong Linh, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, trong đầu không ngừng suy nghĩ, mặc dù nàng không chú ý đến xung quanh nhưng nếu có người ở giữa lúc cung yến đang diễn ra mà bước vào quả thật sẽ gây ra kinh động không nhỏ, cho dù mọi người lúc này đều chú ý đến Hạ Anh nơi đó thì hộ vệ xung quanh tuyệt đối cũng sẽ phát hiện, Như Sương vô thanh vô tức xuất hiện là bởi vì trên người nàng có lệnh bài mà Thái hậu ban cho, có thể tùy ý xuất cung bất cứ lúc nào, còn nếu là những người khác chắc chắn là bị giết bất cứ lúc nào, cho nên nữ hài này tuyệt đối đã ở đây từ lúc cung yến bắt đầu.

Nữ hài này có gương mặt giống hệt như trong trí nhớ của nàng nhưng Thái hậu cảm thấy, người này không phải Lan nha đầu, trực giác cho nàng cảm giác như thế. Thái hậu sống trong cung không biết bao nhiêu năm, nhìn người so với ăn cơm còn nhiều hơn, loại người thế nào nàng đều đã tiếp xúc qua, trực giác của nàng rất mạnh, nếu nàng ta không phải Lan nha đầu, vậy chắc là...

Tiết Phong Linh, Tiết gia Tam tiểu thư, là tỷ muội song sinh của Tiết Phong Lan, năm nay vừa bước sang tuổi mười hai, mọi người bên ngoài đều chỉ nghe danh Tiết Phong Linh, về phần Tiết Phong Lan không được mọi người biết đến. Vì sao Tiết Phong Lan lại không được người biết đến? Mọi người đều biết Thượng thư phủ Tiết gia có hai vị tiểu thư xuất chúng hơn người, thế nhưng so với tỷ tỷ Tiết Phong Linh của mình, Tiết Phong Lan quá mờ nhạt, cổ nhân trọng nhất là gì? Nữ nhân từ xưa đã phải học thuộc tứ thư ngũ kinh, phải có tài hoa xuất chúng, không giỏi cầm cũng phải giỏi thi họa, Tiết Phong Lan ngoại trừ có dung mạo ra, tài hoa nàng không có, cho nên mọi người chỉ biết đến Tam tiểu thư dung mạo toàn tài, về phần Tứ tiểu thư không có ai hỏi đến, quý tộc Đại Ngụy nhà nào mà không dưỡng ra hoàn khố? Trong mắt mọi người, hoàn khố không đáng bận tâm, huống hồ Tiết Phong Lan chỉ mới mười hai tuổi, một thiếu nữ mới lớn thì lấy đâu ra sự việc khiến bọn họ bận tâm?

Ngược lại Tiết Phong Linh thì khác, Tiết Phong Linh từ nhỏ đã xuất chúng hơn người, bởi vì quá nổi bật nên mới thu hút sự chú ý từ mọi người, không ít người đã gặp qua Tiết Phong Linh, đặc biệt là những người thân thiết với Liên Như Nguyệt cũng xem như nhận thức nàng, đối với tài hoa của nàng, các tiểu thư khuê các thân thiết với nàng đều hiểu rõ, danh vọng của Tiết Phong Linh trong giới quý tộc cũng không nhỏ.

“Nô tì Như Sương tham kiến Thái hậu, Hoàng hậu nương nương các vị nương nương vạn phúc kim an.” Như Sương từ một góc đi đến trước mặt mọi người, dưới con mắt kinh ngạc của không ít người nàng thản nhiên khụy gối bày ra một tư thế đúng chuẩn khi hành lễ khiến người khác không thể khinh thường, so với các tiểu thư khuê các còn chuẩn mực hơn.

Từ Hoàng hậu ngạc nhiên, theo như tin tức nàng thu được thì Như Sương hiện tại đã là nha hoàn bên người Tiết gia Tứ tiểu thư Tiết Phong Lan, nữ hài gọi Tiết Phong Lan này nàng cũng từng gặp qua một hai lần, là lúc nhỏ được Thượng thư phu nhân mang vào cung. Trong ấn tượng của nàng, nha đầu đó là một nữ hài tử linh động đáng yêu, bên cạnh còn có một tỷ tỷ giống hệt mình, tỷ muội hai người tình cảm thắm thiết, khi đó Tiết Phong Lan chỉ mới có bốn năm tuổi, tỷ tỷ nàng là một bộ dạng dịu dàng cưng chiều muội muội, mà nàng là bộ dạng bốc đồng, đối với lễ nghi trong cung không hề để vào mắt. Lần đầu tiên nàng gặp mặt hai người bọn họ, Tiết Phong Lan tất nhiên không hề ngoan ngoãn như vẻ ngoài của nàng, nói dễ nghe là hồn nhiên hoạt bát, nói khó nghe là tiểu ma nữ xảo quyệt, bất quá so với tỷ tỷ dịu dàng ngoan ngoãn, Từ Hoàng hậu lại thích thiếu nữ linh động như Tiết Phong Lan hơn. Quan hệ khi đó của nàng và Thái hậu còn tốt, nàng thường xuyên đến Trường Xuân Cung, số lần gặp mặt tỷ muội Tiết Phong Lan cũng không ít, nàng không sinh được công chúa, Lam An Khánh khi đó vẫn còn chưa hiểu chuyện, suốt ngày ngoại trừ chơi chỉ biết chơi, cho nên đối với tiểu nữ hài này không khỏi tốt hơn một chút.

Sau đó quyền hành Lý gia ngày một lớn, trên triều đình Lý Thừa tướng mạnh tay chèn ép Từ gia, dưới hậu cung Thái hậu lại không chút nể mặt Hoàng hậu là nàng, ở phía sau âm thầm giúp đỡ Hương Quý phi, nếu không thế lực của Hương Quý phi làm sao có thể lớn như ngày hôm nay? Bởi vì nguyên nhân này mà mối quan hệ giữa nàng và Thái hậu liền như một tờ giấy bị xé rách, từ đó nàng cũng không quan tâm đến nữ nhi của Thượng thư phu nhân nữa, mà tỷ muội Tiết Phong Lan cũng ít tiến cung hơn, cũng không biết mấy năm qua xảy ra chuyện gì mà đột nhiên nàng lại nhận được tin Tiết Phong Lan té hồ, tàn phế hai chân.

Chuyện này gây ra oanh động không nhỏ, ngày đó Thượng thư đại nhân tiến cung xin Ngụy đế thái y giỏi nhất Thái y viện là Diệp thái y, nàng nghe loáng thoáng trên triều nói như vậy, mà Thái hậu cũng không đợi Ngụy đế đồng ý liền cho người gọi Diệp thái ý đến, sau đó Diệp thái y liền trở thành thái y chăm sóc đặc biệt cho Tiết Phong Lan, điều này chứng tỏ Thái hậu sủng ái cháu gái này của nàng đến mức nào.

Từ Hoàng hậu nhìn quanh một lượt, giữa sân lúc này chỉ có một mình Như Sương đang đứng, không thấy tiểu nữ hài trong trí nhớ đâu cả, vì vậy nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

“Miễn lễ.” Tiết Phong Lan là đích nữ của Thượng thư phủ, nàng chắc chắn sẽ nhận được thiệp mời tham dự cung yến lần này, bất quá Từ Hoàng hậu vẫn sai người mang thiệp mời đến, giao tận tay Tiết Phong Lan để tỏ rõ thái độ của bản thân, mục đích thế nào người thông minh đều nhìn ra được.

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu của nàng của Thái Hậu không tốt, người bên ngoài sớm đã biết, nàng đối với làm của Thái hậu trước giờ rất ít ủng hộ, trong cung không ít công chúa, tính tình thế nào đều có đủ, vậy mà Thái hậu lại đi sủng ái một nha đầu tàn phế thay vì cháu gái của bản thân, Từ Hoàng hậu tất nhiên không im lặng ngồi nhìn nữ nhi của mình bị thất sủng, cho dù là dưỡng nữ đi chăng nữa.

Mọi người bên dưới đối với thân phận của Như Sương lấy làm tò mò, nàng tự xưng là nô tì thì thân phận hẳn là thấp kém, nếu đã như vậy tại sao lại có mặt trên yến hội ngày hôm nay? Hơn nữa nhìn bộ dạng của nàng ta từ đầu tới cuối ăn mặc cũng không thua kém gì một tiểu thư khuê các, hoàn toàn không thấy bóng dáng  của cung nữ hay nha hoàn. Thái độ của Thái hậu và Từ Hoàng hậu đối với nàng cũng không giống như cách đối đãi với một nô tì khiến các vị phu nhân tiểu thư bên dưới lấy làm tò mò, phu nhân thế gia cho giao tình tốt với Lý gia đều đã tiến cung gặp Thái hậu cho nên đối với Như Sương cũng không hề xa lạ, Như Sương là cung nữ dưới trướng của Thái hậu, trong Trường Xuân Cung nàng là cung nữ có thân phận cao nhất trong số các cung nữ, nghe đây là được tay Thái hậu dưỡng thành, năng lực cũng không tầm thường.

Thượng thư phu nhân nhìn thấy Như Sương ở đây cũng không tránh khỏi kinh ngạc, trước kia Như Sương là người của Thái hậu nhưng hiện tại nàng ta đã được đưa đến chăm sóc Tiết Phong Lan, lúc đầu Thái hậu đưa người đến nàng cũng không đồng ý, nha hoàn Tiết phủ nhiều như mây, còn sợ không có nha hoàn chăm sóc Tiết Phong Lan? Bất quá từ khi xảy ra chuyện của Hồng Hương, nàng liền đưa người của mình là Xuân Cầm đến để chăm sóc cho nữ nhi, sau đó vì Hàn Mai Các thiếu người nên hai người Như Sương mới được phép ở lại, nhìn đến thái độ Như Sương chăm sóc ân cần với nữ nhi, Thượng thư phu nhân cũng yên tâm, lúc này nàng định bảo Xuân Cầm trở về nhưng nghĩ lại bản thân đã nói ban cho nữ nhi, cũng không tiện mở miệng đòi người, mà nữ nhi lại luôn dính lấy Xuân Cầm, đến hiện tại nàng vẫn chưa có cơ hội đòi Xuân Cầm về.

Năng lực của Xuân Cầm thế nào, Thượng thư phu nhân biết rất rõ, thời gian qua nhờ có sự giúp đỡ của Xuân Cầm nên nàng mới có thể nắm giữ chìa khóa của Tiết gia, cùng Tiết lão thái thái bất phân thắng bại, người có năng lực như nàng ta sao có thể ở cạnh một nha đầu không hiểu chuyện như Tiết Phong Lan, như vậy chẳng phải uổng phí nhân tài sao?

Tiết Phong Linh nhướng mày, nàng cũng suy nghĩ giống như mấy người Thượng thư phu nhân, Như Sương là nha hoàn thân cận của Tiết Phong Lan, nàng ta ở đâu, Tiết Phong Lan ở đó, chỉ là thiệp mời của Tiết Phong Lan đã đưa cho Hạ Anh, như vậy làm sao nàng ta có thể tiến cung?

“Như Sương sao ngươi lại ở đây?” Từ Hoàng hậu còn chưa mở miệng, Thái hậu bên cạnh đã tỏ thái độ.

Như Sương luôn cầm trên tay một chiếc hộp gấm, chiếc hộp chạm khắc vô cùng tinh xảo, người ở đây đều xuất thân danh gia, đồ quý hiếm thế nào bọn họ cũng đã gặp qua, cho nên hiện tại chỉ cần nhìn sơ cũng biết được chiếc hộp nào không phải loại thường phẩm.

“Tiểu thư nhà nô tì không thể tiến cung cho nên bèn sai Như Sương mang chiếc hộp này tiến cung để trao tận tay Hoàng hậu nương nương, xem như là nhận lỗi vì đã phụ tấm lòng của nương nương, mong nương nương đại nhân đại lượng không trách tội.”

Ma ma bên cạnh Hoàng hậu xuống nhận lấy chiếc hộp gấm mang lên, nhận được sự đồng ý của Hoàng hậu mới dám mở ra, bên trong chiếc hộp gấm là một chiếc khăn tay màu đỏ được thêu tinh tế, tay nghề so với người của tú phòng trong cung thì vẫn là có chút thu kém nhưng một nữ hài mười hai tuổi mà có thể thêu ra được như vậy thì xem ra tài nghệ cũng không đến nỗi tệ.

Từ Hoàng hậu gật đầu: “Cho ta gửi lời cảm ơn đến tiểu thư nhà ngươi.” Bỏ chiếc khăn lại trong hộp trên mặt nàng vẫn không tỏ vẻ gì, nàng tùy ý nói một câu như vậy khiến mọi người bên dưới oanh động.

Hạ Nguyệt Lam luôn là người phản ứng đầu tiên, lại luôn là người phá hoại không khí nhất.

“Tiểu thư nhà nàng là ai?” Nếu là mọi lần việc Hạ Nguyệt Lam mở miệng sẽ không nhận được sự quan tâm từ những người khác, dù sao suy nghĩ của Hạ Đại tiểu thư, người thường vốn là gư duy không kịp. Thế nhưng lần này lại không có ai bất mãn với lời nói của nàng, mà ngược lại bọn họ đều hưởng ứng, bởi vì đó là câu hỏi mà bọn họ cũng muốn hỏi.

“Đúng đó, rốt cuộc tiểu thư nhà nàng là ai mà lại có mặt mũi như vậy, đến cả Hoàng hậu cũng nể mặt?”

“Người có thể khiến Hoàng hậu nể mặt không nhiều, lại có thể khiến Thái hậu quan tâm, rốt cuộc là ai?”

“Tỷ tỷ... người gọi Như Sương đó, hình như chúng ta đã gặp qua rồi?” Trong líc mọi người đang bàn tán xôn xao, An Định Hầu Từ gia Nhị tiểu thư Từ Thu Nhi kéo tay tỷ tỷ mình, nói ra nghi vấn của bản thân.

Từ Thu Nhược nhíu này: “Gặp qua? Có sao?”

Từ Thu Nhi gật đầu: “Nàng hình như là... người của Thái hậu.” Trường Xuân Cung là nơi ở của Thái hậu, ngoại trừ người của Thái hậu thì có ai dám tự ý ra vào?

“Như vậy tiểu thư của nàng ta...” Cũng là người của Thái hậu? Từ khi nào thì bên người Thái hậu xuất hiện thêm một vị tiểu thư? Là người trong cung vẫn luôn giữ kín chuyện này hay mật báo của Từ gia chỉ để đó trang trí?

“Đúng rồi Như Sương lúc nãy nói như vậy là có ý gì?” Thái hậu đột nhiên chuyển đề tài, không muốn Hoàng hậu và mọi người bên dưới bận tâm đến vị “tiểu thư” trong miệng Như Sương, Lan nha đầu vẫn chưa trưởng thành, còn chưa đủ năng lực để đối phó với đám người này.

“Bẩm Thái hậu, lần này Như Sương tiến cung, một là muốn trao lễ vật lên cho Hoàng hậu nương nương, hai chính là giải thích mọi chuyện cho Thái hậu và mọi người hiểu về Hạ Anh tiểu thư.”

“Giải thích?”

“Mọi người đều biết khắp Đại Ngụy chỉ có ba miếng ngọc, một miếng ở chỗ Hoàng hậu nương nương, một miếng Quý phi nương nương tặng cho Thuần Ngọc Công chúa, còn miếng ngọc bội của Thái hậu nương nương thì hiện đang ở chỗ tiểu thư nhà nô tì, cũng không biết vì sao nhưng miếng ngọc bội trên người Hạ Anh tiểu thư chính là miếng ngọc mà Thái hậu đã ban cho tiểu thư nhà nô tì.”

Hoàng hậu sửng sốt, Thượng thư phu nhân sửng sốt, mọi người bên dưới sửng sốt, duy chỉ có Thái hậu là từ đầu chí cuối vẫn duy trì bình tĩnh, chỉ là khi nghe nói đến miếng ngọc của nàng ban cho Lan nha đầu lại ở trên người Hạ Anh, chân mày không khỏi chau lại.

Từ Hoàng hậu bị tin tức này làm cho giật mình, tuy nói Tiết Phong Lan thật sự là cháu gái của Thái hậu nhưng suy cho cùng cũng chỉ là cháu gái bên ngoại, đã là dòng tộc nhà mẹ đẻ lại còn khác họ, trên thực tế cũng không phải quan hệ huyết thống, dưới gối Thái hậu nhiều con cháu như vậy, còn sợ không đủ để nàng ta sủng mà phải sủng ái cháu gái người khác sao?

Mọi người bên dưới lần nữa xôn xao, đối với thân phận của người được gọi là “tiểu thư” trong miệng Như Sương không những tò mò mà cảm thấy hứng thú vô cùng, một số người nghe được Thái hậu vậy mà lại ban miếng bạch ngọc quý cho kẻ không rõ lai lịch đó liền tỏ vẻ không thể tin, ân sủng bậc này chưa từng nghe nói đến, tất cả mọi người nghe được điều này có một số người nhịn không được mà ghen tỵ, mà người thể hiện rõ ràng nhất không ai khác chính là An Khánh Công chúa, nàng ta đang cảm thấy địa vị của nình đang bị dao động.

“Mẫu hậu, chuyện Như Sương nói, là thật sao?” Từ Hoàng hậu quay người hỏi Thái hậu, tựa hồ như muốn xác nhận.

“Là ta đã tặng cho Lan nha đầu, con bé sức khỏe không tốt, phật ngọc Quan Âm có thể giúp nàng mau chóng khỏe lại.” Lời của Thái hậu chắt như đinh đóng cột, lọt vào tai mọi người ở đây chính là thừa nhận lời của Như Sương nói.

Miếng ngọc quý như vậy Thái hậu thực sự mang đi tặng?

Ánh mắt Lam An Khánh lóe lên tia ghen ghét, lần đầu thấy miếng ngọc từ chỗ Hoàng hậu, nàng đã vô cùng thích thú chỉ là miếng ngọc quá quý hiếm, huống hồ lại là của Ngụy đế ban tặng, nàng biết rõ Hoàng hậu sẽ không đem nó tặng cho nàng, đánh chủ ý lên người Hoàng hậu không được, trên người Thái hậu lại càng không thể. Bởi vì mối quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng hậu nên Thái hậu cũng không vừa mắt nàng, từ trước đến nay đều lạnh nhạt với nàng, đối với Lam Thuần Ngọc thì lại cho sắc mặt tốt.

Lam Thuần Ngọc là công cháu được sủng ái nhất Đại Ngụy, Hương Quý phi còn đem miếng ngọc Ngụy đế ban tặng cho nàng ta, đúng là khiến người khác cảm thấy buồn bực, hiện tại nghe được Thái hậu mang miếng ngọc của bản thân tặng cho một người không rõ, nàng liền tức giận không thôi, nhưng nghĩ đến miếng ngọc của Lam Thuần Ngọc đang ở trên người nàng, sắc mặt mới tốt hơn một chút.

Thượng thư phu nhân cũng không biết chuyện Thái hậu vậy mà lại đem miếng học này tặng cho Tiết Phong Lan, Thái hậu làm việc trước giờ chưa bao giờ hỏi ý ai, nàng cho người mang đến khi nào tất nhiên không ai biết, chính là nữ nhi của nàng, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho nàng biết, luôn tự ý quyết định như vậy, đúng là không hiểu chuyện mà!

“Miếng ngọc mà Thái hậu ban cho tiểu thư, vì muốn dễ dàng nhận biết nó nên Như Sương chưa được sự cho phép của Thái hậu đã tự mình khắc tên của tiểu thư lên đó, mong Thái hậu tha lỗi, nhưng nếu muốn biết miếng ngọc của Hạ Anh tiểu thư có phải là của tiểu thư của nô tì hay không thì thật dễ dàng.”

Thái hậu nhướng mày, ánh mắt ra hiệu cho ma ma bên người, miếng ngọc hiện tại đang ở trong tay Hoàng hậu, nàng muốn xem phải có được sự cho phép của Thái hậu, quan hệ giữa hai người không tốt, Thái hậu chẳng muốn mở miệng nhưng vì Lan nha đầu, nàng chỉ có thể để người của mình mở miệng.

Ma ma hiểu ý: “Hoàng hậu nương, thỉnh xem xét thật kĩ miếng ngọc này, không nên oan ức người vô tội.”

Từ Hoàng hậu sắc mặt có chút tối, nàng cầm miếng ngọc cẩn thận xem xét một lần nữa, quả thật ở bên cạnh đài sen có một chữ rất nhỏ, nàng cố nhìn mới thấy được một chữ “Lan”, là Lan trong hoa lan, khiến nàng không khỏi nhớ đến một bài thơ.

Hoài mộng chiều xuân một dáng hoa

Lan đài trinh trắng dưới trăng ngà

Thanh cao, tú lệ bên dòng suối

Sắc nước hương trời ngan ngát xa.

Cũng không biết là người có như hoa hay không?

“Vì sao miếng ngọc của tiểu thư nhà ngươi lại ở trên người nàng ta?”

“Chuyện này là chuyện riêng của Tiết phủ, liên quan đến danh dự Tiết gia, thứ cho Như Sương không thể nói ra, nếu Hoàng hậu nuốn nghe, Như Sương nguyện vì Hoàng hậu nói hết mọi chuyện.”

Hay cho một nha đầu gọi Như Sương, chuyện này liên quan đến danh dự Tiết gia, tất nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến nhà mẹ đẻ của Thượng thư phu nhân là Thừa tướng phủ, nếu nàng tiếp tục truy hỏi, Thái hậu sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này sao? Nếu chọc Thái hậu tức giận xé rách mặt nạ với nàng, con tiện nhân Hương Quý phi nhất định sẽ đổ thêm dầu vào lửa, tới tai Ngụy đế, Thái tử cũng sẽ không tránh khỏi can thiệp vào, đến lúc đó người đắc ý nhất không phải tiện nhân kia cùng nhi tử của nàng ta sao?!

“Đã là chuyện nhà Tiết gia thì bổn cung cũng không tiện hỏi nhiều.”

Người thông minh chỉ cần nghe qua lời nói của Như Sương liền biết được thân phận của vị “tiểu thư” nhận được ân sủng của Thái hậu kia.

Ánh mắt Hạ Nguyệt Lam lóe lên hàn quang, Tiết phủ... Tiết gia? Từ khi nào Tiết gia tiểu thư lại được Thái hậu coi trọng như vậy?!

Liên Như Nguyệt như có như không nhìn về phía một nhà Tiết gia đang ngồi, Tiết phủ có sáu vị tiểu thư, Tiết Phong Linh là khuê mật của nàng, hôm nay lại được diện kiến hai vị tiểu thư khác, cũng không biết là ai trong ba người còn lại đâu?

Sắc mặt Ngọc Thanh Như tĩnh lặng như nước, chính là lòng lại đang dậy sóng, Tiết phủ lại thêm một chữ “Lan”, có lẽ là người đó...

Từ Thu Nhược nhếch môi, ánh mắt rơi vào người Thượng thư phu nhân đang quỳ trên đài cao, nếu đã biết được đầu mối, người sẽ dễ dàng tìm được.

“Ngươi không nói rõ mọi chuyện làm sao mọi người có thể biết được rốt cuộc nàng ta có phải là người trộm miếng ngọc hay không?” Thái hậu không truy cứu, Hoàng hậu bỏ qua nhưng Hương Quý phi còn chưa lên tiếng, một khi lên tiếng chính là bất mãn phản đối, tay ngọc chỉ về phía Hạ Anh đang quỳ đó, nếu miếng ngọc trên tay Hoàng hậu là của tiểu thư nhà nàng ta thì miếng ngọc của nữ nhi nàng ở đâu?

“Huống hồ miếng ngọc của Thuần Ngọc Công chúa vẫn còn chưa được tìm thấy, nàng ta làm sao vô tội?”

Như Sương nở một nụ cười nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt, nói đi nói lại mục đích chính là muốn đòi công đạo cho nữ nhi nhà nàng ta, thân là mẫu thân, nàng ta làm vậy không đáng trách, bất quá nàng ta lại mang đem danh hiệu công chúa ra chèn ép nàng, Hương Quý phi thật sự cho rằng ở đây không ai lớn hơn nàng ta sao? May mắn là người tiến cung lần này là nàng chứ không phải Như Ngọc, nếu không dựa vào tính tình của nha đầu Như Ngọc, chỉ sợ sớm đã để lộ thân phận, hơn nữa còn nháo một trận với Quý phi.

Như Sương và Như Ngọc từ nhỏ đã được một tay Thái hậu dạy dỗ, ngày thường rất ít ra khỏi Trường Xuân Cung, cho nên thân phận của các nàng rất ít người biết đến, ngoại trừ Ngụy đế thì chỉ có Từ Hoàng hậu ngày trước thường xuyên lui tới mới biết được, mấy năm nay Thái hậu lại đóng cửa cầu phúc, mặc dù quan hệ giữa Thái hậu và Hương Quý phi không tồi nhưng cũng không đến mức Thái hậu đem tất cả lòng tin đặt ở trên người Hương Quý phi. Như Sương Như Ngọc không phải là những cung nữ bình thường, các nàng là con ách chủ bài mà Thái hậu ẩn giấu, cho nên trong cung ít có người biết được sự tồn tại cả các nàng, Hương Quý phi chưa gặp qua các nàng nhưng các nàng sớm đã rõ ràng về Hương Quý phi.

“Miếng ngọc của Thuần Ngọc Công chúa, nô tì nghĩ bản thân biết nó đang ở đâu, chỉ là... không biết có nên nói ra không?”

“Lời của ngươi đáng tin sao?” Còn chưa đợi Hương Quý phi mở miệng, Từ Hoàng hậu đã nhanh chóng cướp lời, có lẽ nàng đã cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt nhìn Như Sương mang theo tia cảnh cáo.

“Nô tì chỉ trùng hợp có mặt khi đó, nếu nương nương không tin có thể hỏi Hàn Lâm Viện Quách gia Quách Yến Giai tiểu thư... ” Như Sương cúi đầu tỏ vẻ cung kính, trong mắt Từ Hoàng hậu chính là sợ hãi, đối với điều này Từ Hoàng hậu cảm thấy thoải mái đôi phần, người của Thái hậu bị nàng chèn ép, nàng tất nhiên vui vẻ.