Mùa thu vàng tháng tám, mặt trời rực rỡ từ trên cao chiếu xuống.
Vừa nhìn trên vùng đất bao la, gió nhẹ đang thổi lất phất xuống biển lúa màu vàng óng, vén lên những làn sóng lúa dập dìu.
Trong biển lúa chập chờn, tiểu nữ hài cả người áo quần toàn là màu xanh lá, để búi tóc trái đào đang nhắm nghiền hai mắt, hai cánh tay xòe ra, mặt đầy thích ý chìm dần ở trong hương thơm phảng phất của lúa.
"Đạo Hoa ~ "
"Đạo Hoa ~ "
m thanh đặc trưng của thiếu niên, thanh thúy, vô tư lại hớn hở, theo gió nhẹ nhanh chóng lan truyền vào trong biển lúa.
Tiểu nữ hài nghe được thanh âm, đôi mắt liền mở ra, nghiêng đầu một cái, liền thấy thiếu niên bên trên bờ ruộng đang vừa vẫy tay vừa nhanh chóng chạy về phía nàng như một cơn gió.
Thấy thiếu niên, tiểu nữ hài mi mắt chợt cong lên, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười sáng lạn, giơ tay lên quơ quơ về phía thiếu niên: "Tam ca, muội ở nơi này!"
Nhan Văn Đào thấy tiểu nữ hài, thần sắc vui mừng, hai chân thon dài bước càng nhanh hơn.
Trong cái màu vàng của biển lúa, tiểu nữ hài mặc đồ màu xanh lá đứng đó cười yếu ớt, mi không vẽ mà sắc, môi không tô mà đỏ, mắt tựa như ngôi sao, làn da mềm mại nõn nà.
Cho dù đã nhìn chín năm, Nhan Văn Đào vẫn cảm thấy Đại muội muội nhà hắn làm sao cũng nhìn không đủ, giống như là ngọc nữ bên người thần tiên vậy.
"Tam ca, làm sao huynh tới đây?"
Thiếu niên vừa đến, tiểu nữ hài liền cười tủm tỉm lên tiếng, hai gò má trắng nõn tế nị bởi vì mặt trời rực rỡ soi nên hơi ửng đỏ, nhìn thấy càng thêm ngây thơ, đáng yêu.
"Muội còn hỏi, mặt trời lớn như vậy muội nói muội chạy ra làm gì, cũng không sợ đem mình phơi đen."
Nhan Văn Đào vừa đến nơi lập tức lấy nón lá đội trên đầu xuống, cẩn thận đội ở trên đầu tiểu nữ hài.
"Nhìn xem, mặt cũng phơi đỏ, sau khi về nhà, tổ mẫu khẳng định phải mắng muội."
Tiểu nữ hài ngoan ngoãn đứng đó, mặc cho thiếu niên đội nón cho mình, chờ đội xong rồi mới thân mật kéo cánh tay của thiếu niên, làm nũng nói: "Tổ mẫu nếu tức giận, Tam ca nói đỡ giúp muội."
"Muội nha!" Nhan Văn Đào dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán tiểu nữ hài, thần sắc vừa cưng chìu vừa không biết làm sao, "Đi thôi, chúng ta mau trở về, đại bá có thư, tổ mẫu chờ muội đọc thư đấy."
"Hả?"
Tiểu nữ hài sửng sốt một chút, "Làm sao lúc này có thư?"
Nhan Văn Đào lắc đầu một cái: "Sắp đến vụ mùa thu hoạch rồi, đoán chừng là hỏi chúng ta khi nào đi huyện thành nơi đại bá được bổ nhiệm đó mà."
Tiểu nữ hài không quan tâm nhún vai một cái, bày tỏ mình không để ý chuyện này mấy.
Thấy vậy, Nhan Văn Đào cười một tiếng: "Làm sao, muội không muốn gặp lại đại bá đại bá mẫu?"
Năm đại muội muội ra đời, đại bá trúng cử, năm thứ hai liền lấy thân phận Tam giáp đồng tiến sĩ được bổ nhiệm làm Thất phẩm Huyện lệnh, khi đó Đại muội muội còn tấm bé, tổ mẫu thân thể lại không tốt, đại bá nhậm chức không tiện mang hai người, hai người liền ở lại quê quán.
Vừa ở lại một cái, thấm thoắt đã tám năm trôi qua.
Nhìn Đại muội muội chín tuổi mới gặp cha mẹ mình mấy lần, trong mắt Nhan Văn Đào lóe lên một tia đau lòng.
"Muốn gặp chứ!"
Tiểu nữ hài rất là không để tâm trả lời một câu.
So với bị ràng buộc ở thâm trạch hậu viện, nàng càng thích cuộc sống điền viên không buồn không lo, nếu là có thể, nàng tình nguyện cả đời ở trong đồng ruộng, làm một người an nhàn rỗi rãnh.
Lúc này, hai huynh muội đã đi lên đại lộ ở nông thôn, người chung quanh cũng nhiều hơn.
"Ai nha, là Đạo Hoa và Văn Đào à!"
"Tam thúc!"
"Ngô lão gia!"
"Lục thẩm tử!"
"Ngũ bá bá!"
Hai huynh muội ngoan ngoãn vui vẻ chào hỏi với mọi người, dẫn đến nụ cười trên mặt của người chung quanh càng tươi hơn.
"Mặt trời lớn như vậy, các cháu làm sao lại đi ra đây?"
"Còn có thể là cái gì, nhất định là Đạo Hoa lại đi ra thăm ruộng lúa nhà họ rồi."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người vui vẻ cười lớn.
Tiểu nữ hài cũng cười theo: "Không thăm không được đâu, nhà cháu cũng chỉ có thửa ruộng này thôi."
"Đạo Hoa, nghe thím, cha cháu đã Huyện lệnh Đại lão gia, cháu đây là thiên kim nhà quan không cần khổ cực giống như chúng ta, cứ lo về nhà hưởng phúc của cháu đi."
Tiểu nữ hài cười trả lời: "Thím, Huyện lệnh cũng phải ăn cơm nha!"
"Ha ha ha, nhìn Đạo Hoa của chúng ta mà xem, nhỏ như vậy đã biết giúp gia đìnhh, khó trách Nhan lão thái thái thương nàng như vậy."
"Cũng không phải khiến người yêu thích sao, lão hán ta nếu như có một đứa cháu gái như vậy thì cũng thương yêu hết lòng.”
Nghe đám người cười nói chọc cười, trên mặt tiểu nữ hài từ đầu đến cuối tràn đầy tươi cười, một tay kéo Tam ca nhà mình, một tay cắm ở trong bông lúa trên ruộng, bước chân nhanh nhẹn, nhảy chân sáo đi về hướng phòng viện khí phái nhất trong thôn.
Hai huynh muội đi xa rồi, trong đám người lập tức truyền ra thanh âm không hài lòng.
"Khiến người yêu thích có ích lợi gì, còn không phải là một con nha đầu phiến tử!"
*Phiến tử: Kẻ dùng thủ đoạn phỉnh gạt người khác.
"Lại Nhị, ngươi bớt ở đây phun phân đi, Đạo Hoa người ta chọc ngươi à?"
"Ta chính là coi thường các người nịnh hót một tiểu nha đầu như vậy đó, người cha Huyện lệnh kia của nàng hễ hơi có chút coi trọng nàng thì cũng sẽ không để nàng ở lại quê quán, mà để lại những tám năm."
"Ngươi không biết thì đừng nói bậy bạ, Đạo Hoa đây là đang thay cha mẹ tận hiếu với Nhan lão thái thái đó."
"Hừ, đây chỉ là chuyện hoang đường qua mắt người ngoài thôi, các ngươi cũng tin? Ta có thể nghe nói, Nhan Huyện thái gia sau khi bổ nhiệm cưới một vị tiểu thiếp thư hương môn đệ, tiểu thiếp kia sinh một đôi gái trai, đứa con gái của cặp song sinh kia sống như hoa như ngọc đủ để biết Nhan Huyện thái gia thích hay không. Đạo Hoa lớn lên trong thôn giống như một thôn cô, Nhan Huyện thái gia có thể thích mới là lạ."
Thanh âm nói chuyện của hán tử nhà nông đặc biệt lớn, hơn nữa ở nông thôn trống trải, lập tức liền vang đi xa, hai huynh muội Nhan Văn Đào vẫn có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện của mọi người.
"Tam ca, huynh làm gì vậy?"
Tiểu nữ hài kéo Nhan Văn Đào muốn quay trở lại lý luận.
Nhan Văn Đào sinh ra đã cao to như trâu, dù chỉ mười ba tuổi nhưng chiều cao cũng sắp đuổi kịp nam nhân trưởng thành, tiểu nữ hài thiếu chút nữa không kéo nổi người.
"Ta phải đi dạy dỗ tên Lại Nhị miệng chó không nhả ra được ngà voi kia."
Nhìn Nhan Văn Đào thở phì phò, tiểu nữ hài lập tức cười ra tiếng: "Ôi chao, Tam ca được lắm, huynh bây giờ cũng có thể xuất khẩu thành chương rồi!"
Nhan Văn Đào nổi danh không thích đi học, nghe được tiểu muội giễu cợt, tức giận trong lòng tiêu tán một ít.
Tiểu nữ hài nhân cơ hội kéo người lại: "Chỉ là một số người ngoài nhàm chán nghị luận, làm gì phải nghiêm túc như vậy?"
Nhan Văn Đào đưa tay muốn xoa xoa đầu tiểu nữ hài, đáng tiếc bị nón lá cản trở: "Đạo Hoa, muội đừng nghe bọn họ nói bậy, muội là đích trưởng nữ của Nhan gia chúng ta, con gái của tiểu thiếp kia khẳng định không bằng muội. Cho dù. Cho dù "
Tiểu nữ hài nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Văn Đào mặt đã kìm nén đến đỏ bừng, mắt hạnh tròn vo giảo hoạt xoay tròn, cười xán lạn nói: "Cho dù cái gì?"
Nhan Văn Đào cắn răng một cái: "Cho dù đại bá thật sự thích con gái của tiểu thiếp kia thì muội cũng đừng sợ, muội còn có tổ mẫu và chúng ta đây, chúng ta chắc chắn sẽ không để cho muội bị khi dễ!"
Tiểu nữ hài cười toét một tiếng, lộ ra hàm răng trắng không lóa mắt mấy, tay phải ở trong bông lúa bên cạnh bờ ruộng lăn qua lộn lại, khi thấy màu sắc của bông lúa màu xanh trong lòng bàn tay lại đậm hơn, nụ cười trong mắt càng sâu hơn.
"Đúng nha, mọi chuyện có tổ mẫu, cha có thể là quan lớn hơn nữa, còn dám không nghe tổ mẫu?" Trong giọng nói không có chút lo âu nào.
"Đạo Hoa, cái con nha đầu con còn không mau chạy về cho lão bà tử, thật sự muốn bị phơi thành Hắc Thán hả!"
Tiếng gào vô cùng vang dội từ trong sân nhà cách hơn mười thước truyền ra, vừa nghe cũng biết người nói chuyện thân thể khỏe mạnh cỡ nào.
Tiểu nữ hài run lên, mặt đầy bất đắc dĩ dùng chân nhỏ chạy về phía cửa, vừa chạy còn vừa kêu to: "Tổ mẫu, tiểu Đạo Hoa đáng yêu của người đã trở lại!"