Chương 4: Kẻ làm tổn thương ta, phải diết đi (2)

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

4. Kẻ làm tổn thương ta, phải diết đi (2)

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Trường Sinh cong khóe môi lộ ra ý cười, nuốt xuống cơn tức trong lòng.

Nam nhân lại cao giọng cười, cố nén trái tim đang dần suy kiệt, hô hấp dần không thông, khởi động xe, dùng chút sức lực cuối cùng dẫm lên chân ga.

“Phanh” một tiếng, chiếc xe trị giá trăm vạn hung hăng đâm vào lan can bên đường. Theo sau đó, xe nổ mạnh cùng một tiếng vang lớn, ánh lửa đỏ rực bùng lên.

Màu đỏ, màu Trường Sinh yêu nhất.

Cực nóng như lửa.

Ta giết ngươi, cũng là ta tự chôn vùi chính mình…

Trường Sinh không biết chính mình đã từ nơi hỗn độn mà trôi nổi bao lâu. Có lẽ chỉ là một cái chớp mắt, có lẽ còn lâu hơn thế.

Khi ý thức dần dần thanh minh, nàng liền nghe được từng tiếng vang “Bịch bịch”, rồi sau đó là cảm giác chính mình đang bị đánh ở mông.

Mông?

Trường Sinh bỗng bừng tỉnh.

Có người dám đánh mình? Mông?

Nàng ngay lập tức mở miệng định hướng đằng sau trách mắng, nhưng đột nhiên nghe được tiếng trẻ con đang khóc nỉ non.

Trường Sinh càng thêm mơ mơ màng màng, ở đâu ra lại có một tiểu hài nhi?

Mở mắt ra, đôi mắt lại có chút chua xót không khỏe. Trong mắt mông lung, không nhìn rõ phía trước.

Nàng dùng sức chớp chớp mắt, cố thích ứng với ánh sáng xung quanh. Ngay lúc vừa nhìn thấy lại lập tức cả kinh, trước mặt mình mọi thứ đều đảo ngược.

Sau đó liền cảm giác được chính mình đang bị quấn chặt, bị người khác đem đi. Trường Sinh dùng tố chất sát thủ của bản thân, bình tĩnh mà đối mặt.

Trong lúc nàng vẫn chưa nghĩ được thông suốt ngọn nguồn, bên tai liền truyền đến âm thanh nữ nhân cao vút, đinh lai nhức óc,

“Lão gia, sinh rồi, lão gia, sinh rồi.”

Sau đó là một trận đầu chân đảo ngược, Trường Sinh cảm giác chính mình bị người phụ nữ kia ôm vào lòng.

Nàng chớp chớp đôi mắt, cố nhìn xung quanh. Trong phòng trang trí theo lối cổ đại, còn có nữ nhân một thân hán phục đang vây quanh mình.

“Oa!!!”

Lại một tiếng trẻ con khóc vang lớn.

Thì ra nàng đã trọng sinh, cũng nhờ chính bản thân tốt mệnh.

Ở thành Trường An, Bạch gia là gia tộc giàu có số một. Trong nội viện của Bạch gia, Bạch lão gia đang ở trước cửa, bồn chồn đi qua đi lại, nôn nóng chờ đợi.

Bà mụ cất tiếng “Nữ cao âm”. Tiện đà, một tiếng trẻ con khóc lảnh lót vang lên.

Bạch lão gia rốt cuộc thở dài một hơi, bởi vì lập tức như trút được gánh nặng mà thiếu chút nữa ngã xuống. Vẫn là nhờ gia đinh đỡ một bên mới có thể đứng vững vàng.

Bạch lão gia nắm chặt đôi tay, kích động nói không nên lời. Chờ đến lúc phòng sinh của Bạch phu nhân mở ra, Bạch lão gia liền nhanh chân bước vào.

Lúc này, bà mụ đem tiểu hài tử trên tay ôm tới trước mặt Bạch lão gia, cười nói, “Chúc mừng lão gia có được thiên kim.”

Bạch lão gia vươn đôi tay trắng trẻo mập mạp, có chút run rẩy tiếp nhận hài tử nằm trong tã lót. “Hài nhi của ta!”

Hắn nhìn tiểu hài tử trong lòng, đây chính là tiểu hài tử mà lão già 50 tuổi như hắn vất cả lắm mới có được.

Mà thiên kim đây đến được Bạch gia cũng không hề dễ dàng gì, chính là nàng đã trọng sinh mà đến.

Sau khi chết không thể đi qua cầu Nại Hà, uống không được chén canh Mạnh Bà kia, lại vội vã mang theo ký ức kiếp trước mà đầu thai.

Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn hết thảy những gì đang diễn ra trước mắt mình, lại là khẩu không thể ngữ, nói không nên lời.

Có thể tồn tại, hơn nữa được đến với một cuộc đời mới, mọi thứ đều mới. Nàng thật vô cùng chờ mong một sự khởi đầu mới của chính mình.