Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
3. Kẻ làm ta tổn thương, phải diết di (1)
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Tại cửa sau của khách sạn Vạn Hào, chiếc xe thể thao màu đen của Trường Sinh dừng ở trước cửa. Vị tài xế, cũng chính là cộng sự tốt của nàng bước ra mở cửa xe, cười cười hỏi “Giải quyết rồi?”
Trường Sinh ngồi vào trong xe, lười biếng vuốt vuốt mi tâm, ngữ điệu mang theo ý cười lười biếng, “Ngươi đây là đang hoài nghi năng lực của ta?”
Nam nhân nghe xong bật cười, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm. Động cơ được khởi động, chiếc xe thể thao màu đen ngay lập tức phóng ra con đường rộng lớn tịch mịch.
Trường Sinh thoải mái dựa lưng vào ghế, lấy di động ra mở QQ lên đọc. Lúc này nàng trông hoàn toàn vô hại, giống như một nữ sinh bình thường.
Ai nói sát thủ nhất định phải sống cuộc sống khốc ngạnh, máu lạnh vô tình? Trường Sinh nàng khi thì cực kì nóng bỏng, quyến rũ, khi thì thanh đạm như nước, khi thì lại giống một tiểu nữ sinh bình thường.
Chỉ có những mục tiêu trong nhiệm vụ của nàng mới có thể ngẫu nhiên may mắn nhìn thấy đóa hoa hồng màu lửa đỏ quyến rũ ấy, vô cùng cứng rắn và chứa đầy gai nhọn. Ở bên ngoài, nàng chỉ là một nữ hài vô cùng bình dị.
Thanh âm vang lên có chút mềm mại cùng thanh nhã, “Thật là kỳ quái, lúc nãy ta cứ cảm thấy người kia có chút quen mắt.”
Nghe Trường Sinh nói, nam nhân đang lái xe đột nhiên giẫm phanh, “Cái gì?”
Trường Sinh không hiểu vì cớ gì mà hắn lại phản ứng như vậy, “Ngươi làm sao vậy?”
Nam nhân quay đầu nhìn Trường Sinh, chỉ chớp mắt, sau đó tròng mắt chuyển động đi nơi khác, quay đầu khởi động xe. Ngay lúc Trường Sinh có điều nghi hoặc, ngoài cửa sổ, cảnh vật nhanh chóng chuyển động về phía sau, con đường vốn đang đi theo kế hoạch bỗng dung thay đổi.
“Đi đâu?”
Nam nhân không nói, mắt vẫn như cũ nhìn về phía trước, tốc độ lái rất nhanh. Trường sinh trong lòng đang nghi hoặc thì xe lại đột ngột phanh gấp, rốt cuộc dừng lại hắn.
Lúc này, Trường Sinh phát hiện có điều kỳ quặc không lành. Như dự liệu, “Phanh” một tiếng.
Nàng cả đời này quen thuộc nhất với một thanh âm, tiếng súng.
Chỉ là lúc này đây, viên đạn kia lại đang xuyên qua thân thể của chính mình. Chớp chớp mắt, nàng nhìn thấy từ lồng ngực của mình dâng lên một mảng máu đỏ tươi, ấm áp.
Đến tận cùng nàng vẫn không hiểu, tại sao lại như vậy?
Trường Sinh quay đầu nhìn, nam nhân vẫn ghìm chặt súng trong tay. Nàng dùng hết khí lực, bật ra ba chữ.
“Vì…cái…gì….”
Nam nhân buông tay, trong mắt hiện lên bi thương. Hắn duỗi tay, nhẹ vỗ về gò má trắng nõn của nàng.
“Thực xin lỗi.”
Trường Sinh nhìn đôi tay của nam nhân, ánh mắt vẫn trong trẻo nhìn hắn.
Hắn sợ nhìn thấy nữ nhân đối với chính mình vô cùng tín nhiệm, giờ đây trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng không cam lòng.
Nam nhân cất tiếng, ngữ thanh trầm thấp, “Trường Sinh, người còn nhớ rõ, khi chúng ta gia nhập tổ chức đã biết rõ các nguyên tắc của một sát thủ.”
Lúc này, máu tươi không ngừng chảy xuôi theo ngực Trường Sinh, trong thân thể nàng chỉ còn ngưng tụ một tia khí lực.
Đầu ngón tay nàng một vạt lưu quang, hướng đến cánh tay của nam nhân.
Nguyên tắc thứ nhất: Chúng ta vĩnh viễn không có bằng hữu, nếu có thì cũng chỉ là ta lợi dụng người.
Trường Sinh lúc này hơi thở đã mong manh, nhẹ giọng nói, “Vậy ngươi…còn nhớ rõ…nhớ rõ cuối cùng…”
Nam nhân khó tin nhìn cánh tay của chính mình, lúc sau khẽ chớp mắt, lại như trút được gánh nặng, dựa lưng vào ghế.
“Nguyên tắc cuối cùng: Vĩnh viễn luôn tự mình lưu lại một kích cuối cùng, thương ta giả, phải giết chi.”