Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
38. Người không biết không có tội
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Ở chỗ ngồi chính giữa phía trên, một phụ nhân tuổi chừng 40, một thân y phục tố nhã màu tím đậm ngồi ngay ngắn đang mỉm cười nhìn ba người đang bước vào.
Vân Sinh nghĩ thầm vị kia hẳn là trưởng công chúa.
Quả nhiên, Nhị hoàng tử bên cạnh nàng cúi người thi lễ: “Cô cô.”
Tiện đà Tam hoàng tử cũng cúi thấp thi lễ, nhưng trông có vẻ qua loa tùy ý.
Vân Sinh tuy có chút không kiên nhẫn nhưng thấy cách đó không xa Bạch phu nhân đang ngồi trong bữa tiệc, vẻ mặt nôn nóng lo âu, nên đành phải làm lễ bái theo như những gì Bạch phu nhân từng chỉ dạy nàng.
Nhưng Vân Sinh còn chưa quỳ xuống đã nghe trưởng công chúa hòa nhã nói: “Đây chính là Bạch gia đích nữ? Miễn lễ, ban ngồi đi.”
Vân Sinh nghe được lời này liền vô cùng mừng rỡ, nàng đương nhiên cũng không chối từ, nói lời tạ ơn xong liền đến ngồi xuống bên cạnh Bạch phu nhân.
Trưởng công chúa vừa nhẹ giọng nói xong một câu lại khiến cho mọi người cùng nhau nghị luận.
Vân Sinh vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, nàng bất quá cũng chỉ là con gái của một thương nhân trong thành Trường An, vì sao đi đến đâu cũng rước lấy bàn tán nghị luận của mọi người?
Nhưng nàng cũng dần dần có chút quen với việc này rồi.
Bạch phu nhân nắm tay Vân Sinh, lo lắng hỏi:
“Mới chớp mắt một cái con đã biến mất không thấy tăm hơi, nương còn phải thỉnh trưởng công chúa phái người đi tìm con đó.”
Vân Sinh nhẹ nhàng cười: “Nữ nhi nhìn thấy hoa mai nở trong vườn liền tham lam đến ngắm một chút.”
Bạch phu nhân cười gật đầu nói:
“Hoa mai trong vườn kia đều là của công chúa, tất nhiên đều là những cây hoa mai tốt nhất thành Trường An.”
Khi mọi người đều đã yên vị, trưởng công chúa ngồi ở trên mới ôn tồn nói:
“Bổn cung chăm sóc đã nhiều ngày, nay vườn mai đã trổ hoa phồn thịnh, nhưng bổn cung cảm thấy bản thân cũng không nên thưởng thức một mình nên cứ như vậy mời mọi người đến cũng thưởng thức.”
Mọi người nghe xong liền đồng thanh nói: “Trưởng công chúa nhân từ.”
Mà Nhị hoàng tử lúc này lại hướng ánh mắt về phía Vân Sinh.
Hắn vẫn còn cầm nhánh hồng mai trong tay, nhớ tới lời nói lúc nãy của Vân Sinh.
Trưởng công chúa cũng thấy được hoa mai trong tay Nhị hoàng tử, vì thế mỉm cười nói:
“Không ngờ hồng mai trong vườn của ta cũng có thể lọt được vào mắt của Nhị hoàng tử.”
Nhị hoàng tử nghe trưởng công chúa nói, biết là ý đùa nên cũng không để bụng, chỉ nhìn hồng mai trong tay, nói:
“Hồng mai này vốn là hái xuống cho một người, nhưng ai ngờ người nọ lại cùng cô cô tâm ý tương đồng, chỉ trách chất nhi không biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Nga? Người đó đã nói gì?” Trưởng công chúa hỏi.
Nhị hoàng tử cố ý lướt mắt nhìn qua chỗ Vân Sinh, sau đó mới lên tiếng:
“Người nọ nói, tuy hồng mai này vô cùng đẹp đẽ nhưng không nhất thiết phải đem bẻ xuống, những thứ tốt đẹp vốn nên để mọi người cùng thưởng thức, làm sao có thể chiếm cho riêng mình.”
Nghe Nhị hoàng tử vừa nói xong, trưởng công chúa ôn nhuận cười, tiện đà gật đầu khen:
“Người có thể nói ra lời này hẳn là một người tính tình phóng khoáng, lòng dạ thiện lương, chỉ là không biết đó là ai mà dám trách tội Nhị hoàng tử ngươi.”
Vân Sinh không biết trưởng công chúa nói lời này là hàm chứa tâm tư gì, nghĩ thầm bản thân nên im lặng.
Thế nhưng không biết Nhị hoàng tử đây là vô tình hay cố ý, lúc này ánh mắt ánh lên tia tò mò vô tội, không hề chớp mắt nhìn về phía Vân Sinh, sau đó gật đầu nhìn qua trưởng công chúa nói:
“Người không biết không có tội.”