Chương 37: Bọn họ là hoàng tử

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

37. Bọn họ là hoàng tử

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Hồng y nam tử bởi vì hôm qua ngộ thương Vân Sinh nên trong lòng vốn dĩ mang áy náy không thôi, bây giờ nghe Vân Sinh trả lời vết thương đã không sao liền nhẹ nhàng thở ra:

“Đêm qua ta không phải cố ý làm ngươi bị thương, bây giờ xem như ta nợ ngươi một ân tình, ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi ta.”

Vân Sinh không nghĩ tới nam tử này tuy rằng ăn chơi trác táng nhưng chung quy lại cũng khá thiện lương, lập tức cười nhạt gật đầu.

Nàng còn chưa kịp hỏi đã có một nô tài y phục màu xanh từ xa tiến lại, cúi người thi lễ:

“Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, Bạch đại tiểu thư, trưởng công chúa mời ba vị vào nhập tiệc.”

Một câu nói vừa dứt liền khiến cả ba người ngẩn ra kinh ngạc.

Vân Sinh không ngờ kẽ phóng đãng tự tiện xông vào Bạch phủ dục ăn trộm lúc nửa đêm cùng này hắc y nam tử đã hái cành mai cho mình đều là đương kim hoàng tử.

Mà Nhị hoàng tử cũng không ngờ tiểu nữ hài dáng người gầy ốm, dung nhan thanh lệ trước mặt này chính là Bạch gia đại tiểu thư hôm qua làm cả thành Trường An ồn ào huyên náo một phen.

Tam hoàng tử nhất thời khiếp sợ không thôi, hắn chẳng thể tưởng tượng ra nữ tử thân thủ bất phàm cùng mình giao thủ vào canh ba đêm qua lại chính là Bạch gia đại tiểu thư.

“Ngươi là Bạch gia đích nữ?” Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử hai miệng một lời.

Lúc này một trận gió lạnh thổi qua, cuốn lên nhánh cây trên tuyết mịn cùng vài cánh hoa mai mỏng manh rơi xuống.

Cánh hoa trắng muốt rơi xuống đậu lên mái tóc của Vân Sinh, cứ như vậy tạo ra một khung cảnh thanh lệ, Vân Sinh tất nhiên là không biết.

Nàng chỉ bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng:

“Vì sao mọi người lại kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ Bạch gia đích nữ đúng ra nên là Mẫu Dạ Xoa ba đầu sáu tay?”

Lời vừa nói ra, đến Vân Sinh cũng bị chính mình chọc cười.

Mà Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử vẫn yên lặng nhìn Vân Sinh trước mặt, trong lòng đều có tâm tư.

Vân Sinh kiếp trước sống trong thời hiện đại, đời này vừa sinh ra không lâu liền bị đưa lên núi sống.

Cho nên nàng tự nhiên không có chút tôn ti lễ nghi gì, biết được hai người trước mặt này là đương kim hoàng tử cũng bất quá là cảm thấy gặp được hoàng thân hậu duệ quý tộc thời cổ đại nên trong tâm có chút tò mò mà thôi.

Không muốn làm chậm trễ, cả ba người cùng theo tôi tớ hướng vào bữa tiệc ở phía trong mà đi.

Tam hoàng tử đi bên cạnh Vân Sinh, quay qua hỏi:

“Ngươi mới vừa nói muốn hỏi ta cái gì?”

Vân Sinh nhìn nhìn xung quanh rồi mở miệng hỏi:

“Ta là muốn hỏi ngươi có biết một vị tên là Lãnh Viêm hay không?”

“Lãnh Viêm?” Tam hoàng tử nghe xong nghĩ ngợi một hồi, sau đó lắc lắc đầu.

“Không quen biết, người này đối với ngươi rất quan trọng sao?” Tam hoàng tử hỏi.

Vân Sinh nghe xong Tam hoàng tử nói, tự giễu cười.

Rất quan trọng sao?

Có lẽ vậy.

Đã từng là người chính mình tin tưởng nhất, lại không nói lý do mà ra tay cướp đi tính mạng của chính mình, người như vậy, hẳn là rất quan trọng đi.

Tam hoàng tử thấy Vân Sinh cũng không trả lời, tưởng nàng chắc chắn có lý do khó nói nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nói:

“Hôm qua làm bị thương ngươi, nay để đền đáp, ta sẽ giúp ngươi tìm hắn.”

Vân Sinh vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, nhưng nghĩ Tam hoàng tử tất nhiên so với người vừa trở lại Trường An không lâu như mình tất nhiên quản giáo được nhiều người hơn, đối Trường An cũng quen thuộc hơn, vậy nên nàng liền gật đầu ưng thuận.

Ba người theo tôi tớ vòng qua mấy con đường nhỏ, sau đó nhìn thấy phía trước bày hai hàng ghế, lụa mỏng rèm trướng, hai bên sườn mỗi chiếc màn lụa đều châm hai giá than sưởi ấm làm bằng bạc, cho nên ngồi tại đây ngắm hoa mai cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại rất ấm áp thoải mái.

Trong bữa tiệc sớm đã ngồi đầy khách, lúc này khi cả ba người tiến vào, toàn bộ ánh mắt đều nhìn về phía nơi này.